Đã thôi trông chờ vào những mùa trăng
Khi sự tròn khuyết chỉ còn là dư ảnh
Đã thôi trông chờ vào điều kỳ tích
Khi sự hợp tan sẽ mãi là tất định
Ta đã khởi sự bước đi trên đôi chân trần nhỏ bé bằng những phủ định như thế... Nếu có đọng lại trong tâm thức mông lung một dư ảnh nào đó thì cùng lắm chúng cũng chỉ là ánh trăng soi bóng trên mặt hồ... Ánh trăng trên mặt hồ, tuy phản chiếu lung linh, nhưng tự thân nó không phát ra ánh sáng.. Ánh trăng trên mặt hồ, tuy sóng sánh kỳ ảo nhưng chẳng bao giờ có thể sờ chạm vào nó được... Nó rất gần nhưng cũng lại rất xa...
Đã thôi trông chờ vào những luyến lưu
Khi niềm nhung nhớ chỉ còn là ký ức
Đã thôi trông chờ vào điều huyền diệu
Khi phép thần thông mãi chỉ là hão huyền
Ta đã bắt đầu hành trình mới của đời mình bằng những lời thầm nhủ như thế... Nếu đâu đây vẫn còn vương vấn những ký ức ngọt ngào thì cùng lắm cũng chỉ là nguyện ước thầm kín của con người về những điều mà người ta hay gọi là hạnh phúc... Hạnh phúc trong cuộc đời, tuy là ước mơ tự nhiên mà ai cũng hướng đến, nhưng chẳng ai có thể đem hạnh phúc đến cho ai... Hạnh phúc giữa cái dòng chảy thực tại này, mở mắt ra là thấy nhưng càng với tay càng vụn vỡ như bong bóng xà phòng... Nó giản đơn nhưng cũng đầy kỳ ảo...
Đã thôi trông chờ vào duyên số đẩy đưa
Khi chính ta đã khép mình sau song cửa
Đã thôi trông chờ vào một ngày tao ngộ
Khi chính mình đã tự đào mộ ngủ yên
Tại sao ta lại bắt đầu bước đi bằng những gì "đã thôi"?... Phải chăng trước mỗi bước đi, dù có là "bắt đầu" thì đằng trước nó luôn hiện hữu những dấu chân đã từng đi qua?... Phải chăng trước mỗi hành trình, dù có là "khởi sự" thì đằng trước nó luôn hiện hữu những ảnh tượng đã được tích lũy từ tiền kiếp xa xôi?...
Dẫu cho đằng trước nó và đằng sau nó còn đó những dấu chân đã hằn sâu trên con đường quen thuộc, thì trong mỗi bước chân, dù muốn dù không, để có thể tiến về phía trước, người ta cũng phải buộc lòng nhấc bước chân phía sau lên... Dẫu cho đôi vai vẫn còn nặng gánh những dư ảnh hiện tồn, thì ngày nào ta vẫn còn có thể tiến về phía trước, ngày đó khả năng mang vác vẫn còn nằm trong biên tế của khả thể...
Đôi khi trong mỗi bước chân, có thể cảm thấy chần chừ, và thỉnh thoảng cần ngồi nghỉ trong phút chốc... nhưng ý niệm về sự bình yên trong khi ngơi nghỉ có khác chăng là đang tự đào mộ chôn mình?... Đôi khi trong từng chuyến hải hành, có thể cảm thấy nặng nề, và thỉnh thoảng cần buông một vài thứ trên vai... nhưng ý niệm về sự giải thoát bằng cách buông xuôi mọi thứ có khác chăng là dấu chấm hết cho sự tồn tại của chính mình?...
(1/11/12)
Tái bút
"Đã thôi" nhưng còn "lưu luyến" nhiều lắm
Nếu chẳng "lưu luyến" sao còn mải nhắc về nhau?!
"Đã thôi" nhưng còn "nhớ nhung" nhiều lắm
Nếu chẳng "nhớ nhung" sao còn bước tiếp làm gì?!
"Đã thôi" nhưng còn "mang vác" nhiều lắm
Nếu chẳng "vác mang" sao cần nhủ thầm "thôi đã"?!
"Đã thôi" nhưng còn "thôi đã" nhiều lắm
Bởi mãi nhủ thầm nên khả thể vẫn còn đó vẹn nguyên...!!
Nếu chẳng "lưu luyến" sao còn mải nhắc về nhau?!
"Đã thôi" nhưng còn "nhớ nhung" nhiều lắm
Nếu chẳng "nhớ nhung" sao còn bước tiếp làm gì?!
"Đã thôi" nhưng còn "mang vác" nhiều lắm
Nếu chẳng "vác mang" sao cần nhủ thầm "thôi đã"?!
"Đã thôi" nhưng còn "thôi đã" nhiều lắm
Bởi mãi nhủ thầm nên khả thể vẫn còn đó vẹn nguyên...!!
Không có nhận xét nào:
- Có ý kiến gì xin để lại lời bình chia sẻ.
- Viết bằng tiếng Việt có dấu để dễ đọc hơn.
- Nếu không đăng nhập blog, vui lòng ghi tên thật để tiện trao đổi.
Xin chào và chúc sức khỏe!