Trong một tiết về Tôn giáo học cách đây 6 năm... ôi cái giờ học nó mới dài lê thê và buồn ngủ làm sao... gặp đúng Giáo sư chuyên gia gây mê cùng với âm thanh nhẹ nhàng dìu dặt khôn dò... cái đầu của tớ hôm đó ngoan đến lạ... thầy nói gì cũng gật mà bảo sao cũng gù...
Thỉnh thoảng nhiệt tình và đồng ý thái quá... cái đầu của tớ gật đến gần chạm cái mặt bàn lại choàng tỉnh... len lén chuồn ra xóm nhà lá hóng hớt... lấy tờ báo văn nghệ văn gừng mượn của đứa bạn ra đọc chơi...
Mở
đến gần trang cuối... mắt tớ sáng rỡ khi gặp Bùi Giáng đang lang thang
ngó nghiêng nghiêng ngó... kèm dưới tấm hình là bài thơ....HƯ VÔ VÀ VĨNH VIỄN...
mắt tớ bừng cháy... con tim tớ loạn nhịp...thế là đôi tay bắt đầu hí
hoáy "tâm sự tỉ tê" chuyện tình con con cùng Bùi Giáng...
Thầy vẫn
tiếp tục bài giảng xưa cũ với giọng điệu nhịp nhàng cố hữu... Trí Không
cũng bắt đầu phiêu du vào thế giới của riêng mình...
HƯ VÔ VÀ VĨNH VIỄN
Bùi Giáng
Cũng vô lý như lần kia dưới lá
Con chim bay bỏ lại nhánh khô cành
Đời đã mất tự bao giờ giữa dạ
Khi lỡ nhìn viễn tượng lúc đầu xanh.
Buổi trưa đi vào giữa lòng lá nhỏ
Tiếng kêu kia còn một chút mong manh
Dòng nức nở như tia hồng đốm đỏ
Lạc trời cao kết tụ bóng không thành.
Lá cũng mất như một lần đã lỡ
Trời đã xanh như tuổi ngọc đã xanh
Trời còn đó giữa tháng ngày lỡ dở
Hồn nguyên tiêu ai kiếm lại cho mình.
Đường vất vả vó ngựa chồn lảo đảo
Cồn sương đi vào sương lạnh miên man
Bờ bến cũ ngậm ngùi sông nước dạo
Đêm tàn canh khắc gợi nguyệt gương ngàn.
Một lần đứng lên mấy lần ngồi xuống
Ngón trên tay và tóc xõa trên đầu
Tình đếm lại muôn vàn thôi đã uổng
Để bây giờ em có biết nơi đâu?
Bờ trùng ngộ một phen này phen nữa
Tờ cảo thơm như lệ ứa pha hồng
Hồn hoa cỏ phượng thành Hy Lạp úa
Nghe một lần vĩnh viễn gặp hư vô.
ĐẦY ĐẶN VÀ PHÙ DU
Trí Không
Không phi lý như lần kia dưới lá
Chiếc lá khô còn ở lại trên cành
Đời chưa sinh vì chưa lần chuyển dạ
Viễn tượng nào thai nghén lúc tuổi xanh?
Lòng lá nhỏ khóc thầm trong hoang vắng
Giữa mong manh nhen nhóm cánh thiêp hồng
Cánh thiệp hồng đường bay không phẳng lặng
Với trời cao, cái có cũng như không.
Theo thời gian cánh thiệp hồng vàng úa
Chiếc lá rơi cũng trở lại đất trời
Ngọn lửa xanh còn bập bùng nhảy múa
Khách phong trần lặng lẽ bỏ cuộc chơi
Đời lảo đảo cố tìm ánh nguyệt gợi
Giữa đêm thâu vó ngựa lạnh miên man
Bờ bến cũ thuyền xưa xa vời vợi
Nghe đâu đây cành củi mục lang thang.
Một lần tròn và ngàn lần khiếm khuyết
Để phù du bù lại cảnh cô liêu
Để lắng nghe tiếng chim chiều bất tuyệt
Để bây giờ háo hức với chữ yêu.
Đếm ngón tay trăm cuộc tình có lẻ
Vẫn lao xao vì thiếu thốn kinh người
Vẫn ngơ ngác như trẻ con nhớ mẹ
Mong một lần đầy đặn gặp phù du.
(2005)
TÁI BÚT:
Bài thơ viết vào năm 2005, giai
đoạn đang lang thang giữa muôn hoa kỳ thú.... lúc đó cũng chưa hữu duyên gặp gỡ
và chia sẻ với hoa nhài....
Sau 6 năm tiếp tục lang thang ngắm
nghía hoa thơm cỏ lạ... hôm nay đây, dù đã gặp hoa nhài... anh vẫn có thể mỉm
cười chia sẻ cùng em rằng... anh vẫn còn háo hức như lần đầu chập chững bước
chân vào chữ yêu... anh vẫn còn đây tâm hồn trinh nguyên và trái tim chân thành
chưa từng có vết sẹo...
Nhưng...
Sẽ thật là uổng phí 6 năm trời kia
biết bao nếu anh không rút ra cho riêng mình một bài học... và bài học trong
anh lúc này là... hoa nhài ơi... em hãy cứ là hoa nhài nhưng đừng là hoa
nhài như khi chưa quen anh... em hãy cứ sống cuộc sống của riêng em nhưng lúc
này đây em đã có anh bên cạnh.... khi em lạnh thì anh sẽ là ngọn lửa của
nhiệt thành... khi em nóng thì anh sẽ là ngọn gió xuân dịu mát du dương...
...Anh
biết cách duy trì tình yêu với hoa nhài đủ ấm để âm ỉ cùng thời gian...
Đừng
nóng quá sẽ nhanh tàn... đừng lạnh quá sẽ đóng băng... ngoan nhé... hoa nhài
ơi...
(2/10/11)
Không có nhận xét nào:
- Có ý kiến gì xin để lại lời bình chia sẻ.
- Viết bằng tiếng Việt có dấu để dễ đọc hơn.
- Nếu không đăng nhập blog, vui lòng ghi tên thật để tiện trao đổi.
Xin chào và chúc sức khỏe!