Bay...!


Sau một ngày lang thang dưới đất trong lãnh địa Giáo dục, lúc này các bạn hữu của mình đã quay về với giấc ngủ để ôm ấp mộng mỵ trong thế giới riêng của họ thì cũng là lúc mình phải...bay lên thôi...

Cuộc sống như trò chơi đi trên dây, muốn đi trên một sợi dây mà không bị ngã thì phải biết cân bằng, nghiêng bên trái một chút, nghiêng bên phải một chút...

...Ta muốn đi qua cái trăm năm của sợi dây này thì cũng phải ở dưới đất một chút, bay lên mây một chút...


Bây giờ đã đến lúc...lặng im... để... bay rồi...


Đường trường ai bước một đêm qua
Lệ đắng pha sương cũng nhạt nhòa
Đem chôn hoài niệm vào mây trắng
Gửi gió đưa về... một nụ hoa

Một phút trôi đi một phút xa
Cái xa xa ấy lại... gần gần
Xa - gần do mắt người nhìn vật
Quá - Hiện - Vị lai tụ một thân

Biết rằng huyễn tượng là ảo ảnh
Khó buộc được ta trong ao tù
Mọi vật nguyên lai là... như thế
Nếu nói thành lời... chỉ để vui

Dẫu biết vô thanh là tuyệt đích
Vẫn thích mở mồm nói... lặng im
Trót mang não trạng trong hành động
Thì sống hết mình... giữa tồn sinh

Cứ để ngữ ngôn như thác chảy
Cứ để lặng thinh dưỡng yêu thương
Sống được là bao...lo gì nhỉ?
Mạnh mẽ mà đi... núi... phải nhường!

Núi cao phải nhường đường nếu ta đã muốn bước, thác nước phải câm mồm nếu ta đã cất giọng, đất đá phải hờn ghen mở miệng nếu ta đã lặng thinh...


Mọi cái đều có thể và ta cũng có thể...!
(19/8/11)
CÁC BÀI VIẾT CÙNG CHỦ ĐỀ
NHẬN XÉT CỦA BẠN VỀ BÀI VIẾT
Comments
0 Comments

Không có nhận xét nào:

Lời thưa... Đóng lại Cảm ơn bạn đã đọc bài viết:
- Có ý kiến gì xin để lại lời bình chia sẻ.
- Viết bằng tiếng Việt có dấu để dễ đọc hơn.
- Nếu không đăng nhập blog, vui lòng ghi tên thật để tiện trao đổi.
Xin chào và chúc sức khỏe!

Feeds

Bài viết Nhận xét Online

Bạn ơi, cùng thở với tôi nhé...

Bài viết mới nhất

Bài viết ngẫu nhiên

Bình luận mới nhất