Bố là ai?



Vậy là ngày lễ Vu Lan chính thức đang gần kề...,
lang thang dạo một vòng thế giới blogger, đi đâu và ở đâu cũng thấy viết về Mẹ, chẳng ai viết về Bố cả. Mặc dù người chính thức sinh ra ta là Mẹ nhưng không có Bố thì cũng chẳng bao giờ có ta ngồi đây...

Không ai viết về Bố, thế thì mình viết về Bố. Nhưng Bố của mình là đàn ông, mình cũng là đàn ông. Cách nói chuyện giữa hai người đàn ông rất đơn giản, đem rượu ra nhâm nhi, ngắm hoa thưởng nguyệt và im lặng... Thế là đủ!

Lúc này mình đang xa quê hương... và bố của mình cũng đã "quay về" nơi Người đã sinh ra...vì thế cách tốt nhất để trò chuyện với ông chỉ có thể là tự mình đem rượu ra thưởng thức và tưởng tượng về những ngày tháng cũ...

Giờ mình vẫn đang còn là thanh niên và Bố của mình bây giờ có lẽ đã già lọm khọm lắm rồi, sức khỏe cũng chẳng còn tráng kiện như xưa, vì thế hy vọng tửu lượng của mình, nhờ sức khỏe trai tráng, có thể đủ sức "ngồi" với ông cụ lâu lâu một chút..."Con hơn cha là nhà có phúc" mà...

Sau vài canh nhâm nhi bi đát, mình không biết đã say chưa nhưng mình nhìn thấy ông cụ bắt đầu "phiêu phiêu" lắm rồi...  Lúc đó mình mới nói nhỏ: "Vậy là đủ rồi đấy bố nhỉ?! Dừng ở đây thôi!". Ông cụ cười khà khà với hàm răng móm mém "Bố anh! Say làm sao được mà say! Tôi đẻ anh ra cơ mà!"....

Và sau đây là cuộc đối thoại của hai người đàn ông, mình nghĩ rằng mình chưa phiêu như ông cụ nên vẫn có thể ngồi đây gõ vi tính viết Entry chơi,cũng có thể là mình đang say trong tỉnh, hoặc cũng có thể đang tỉnh trong say...hehe...Ai mà biết được??
................

Bố: Anh bảo tôi say hử? Bố anh! Vậy tôi đố anh biết tại sao mặt trăng hôm nay lại không tròn như hôm 15 âm lịch?
Con: Hơ hơ, hôm nay 13, trăng không tròn vì ánh sáng từ mặt trời chiếu vào mặt trăng bị một phần trái đất che khuất.
Bố: Bố anh! Tôi cho anh đi học để anh đem ba cái lý thuyết sách vở đó về đây dạy tôi à...Tôi đã nói với anh rằng bước chân vào nhà này là đốt hết sách vở đi cơ mà. Trăng không tròn vì nó không tròn, thế thôi!
Con: hơ hơ?
Bố: Vậy tôi đố anh biết tại sao uống rượu say?
Con: Vì...vì... con không tỉnh. Thế thôi!
Bố: Haha...Tầm bậy, uống rượu say vì bản thân rượu say. Tôi có hỏi anh say đâu mà anh phải khai. Vậy tôi lại đố tại sao anh là con trai mà không phải là con gái.
Con: Vì...vì... con là con trai, vì gen của con là XY, vì người ta quy định như vậy...như vậy thì là con trai...vì...vì....
Bố: Vì cái gì mà vì....Vì con gái không phải là anh. Thế thôi! Nói nhiều thế! Vậy tôi đố anh biết tại sao người ta chỉ viết và nhớ đến công ơn của mẹ mà không nhớ đến bố?
Con: Vì mẹ đứt ruột sinh thành ra con cái, vì mẹ phải mang thai con 9 tháng 10 ngày, vì mẹ...
Bố: Sao anh nói lắm thế nhỉ...Đơn giản vì tôi cũng cần đến một người Mẹ sinh ra tôi. Vậy tôi đố anh biết tại sao tôi lại hỏi anh những câu hỏi này?
Con: hehe...con biết rồi...Vì bố muốn chứng minh bố chưa say đúng không? hoặc cũng có thể bố đang thử kiến thức của con?
Bố: Nhảm nhí! Bố anh! Tôi lại phải cần chứng minh với anh à? Còn kiến thức của anh là của anh, anh có nó thì tốt cho anh chứ tốt gì cho tôi. Tôi hỏi anh chỉ để...chơi thôi mà!
................

Thế đấy! Câu chuyện của những người đàn ông là thế, đơn giản, ngắn gọn, không hoa hòe hoa sói...Phải chăng ông cụ muốn nói rằng
dù có học hành với trăm ngàn lý thuyết cao siêu nào đi chăng nữa thì cũng phải trở về với hiện thực, với đời sống thường nhật, với những điều đơn giản và cố gắng diễn đạt chúng một cách ngắn gọn nhất có thể....và phải chăng đó cũng là sự biểu lộ tình cảm theo một cách rất riêng nào đó...??...Chẳng hạn như ông cụ nhà tôi chẳng bao giờ hỏi thăm sức khỏe của tôi thế nào, cũng chẳng bao giờ quan tâm xem học hành và tương lai của tôi ra sao...nhưng ông cụ lúc nào cũng âm thầm quan sát từng bước đi của đứa con mình và luôn xuất hiện đúng thời điểm.

Khi tôi cô đơn, bố tôi thường lấy rượu ra nhâm nhi với tôi trong im lặng, khi tôi thất bại bố tôi cũng chỉ im lặng, đôi khi nhìn thẳng vào mắt tôi mà nói: "Buồn làm gì?! Thường thôi! Hãy đứng dậy và đi tiếp đi nào con trai!". Ngay cả khi tôi thành tựu một việc gì đó và ngập tràn trong hoa cùng những lời chúc tụng ngợi khen của người khác thì ông cụ nhà tôi đơn giản cũng chỉ đứng từ xa nhìn, và tôi biết rằng, trong ánh mắt của ông cũng đang muốn nói: "Có gì đáng để phải tự hào?! Thường thôi! Hãy đi tiếp đi nào con trai!"... 
...Có lẽ tất cả những gì mà ông cụ muốn truyền trao và nhắn nhủ cho đứa con của mình là: "Bố chỉ có thể chứng kiến và đồng hành cùng với sự trưởng thành của con mà thôi. Con phải tự đứng trên đôi chân của mình và hãy xây dựng bản lĩnh để đối mặt với số phận do chính con lựa chọn lấy".

Vâng! Người đàn ông không nhất thiết phải biểu lộ tình cảm của mình cho người khác thấy và có lẽ họ cũng không cần những bài viết về chính bản thân họ, cũng không cần những đóa hoa, cũng không cần món quà tấm bánh hay một câu hỏi thăm ân tình...??! ...

....Tôi nghĩ rằng điều mà bố tôi hy vọng nhất và đồng thời cũng là cách biểu lộ tình cảm nhất mà tôi có thể dành cho bố tôi sẽ là tiếp tục thực hiện bài học mà bố tôi đã dạy và mở rộng bài học đó ra một cách sâu sắc thêm:  chứng kiến và đồng hành với mọi niềm vui và nỗi buồn của những người tôi yêu thương! Luôn sẵn lòng đi cùng với họ trên mọi nẻo đường chỉ để giúp họ thấy rằng họ không cô đơn giữa dòng đời xuôi ngược và vẫn còn đâu đó một kho tàng hạnh phúc đích thực đang ngủ ngầm trong tâm thức mỗi cá nhân, chỉ cần mỗi người dám nhìn và dám bước tới....................

Bố là ai? Bố không chỉ là người cha của tôi, bố còn là người bạn của tôi, bố còn là người đồng hành cùng tôi và đơn giản hơn theo đúng cung cách trả lời mà ông cụ hay nói: Bố là Bố, thế thôi!
 (12/8/11)
CÁC BÀI VIẾT CÙNG CHỦ ĐỀ
NHẬN XÉT CỦA BẠN VỀ BÀI VIẾT
Comments
0 Comments

Không có nhận xét nào:

Lời thưa... Đóng lại Cảm ơn bạn đã đọc bài viết:
- Có ý kiến gì xin để lại lời bình chia sẻ.
- Viết bằng tiếng Việt có dấu để dễ đọc hơn.
- Nếu không đăng nhập blog, vui lòng ghi tên thật để tiện trao đổi.
Xin chào và chúc sức khỏe!

Feeds

Bài viết Nhận xét Online

Bạn ơi, cùng thở với tôi nhé...

Bài viết mới nhất

Bài viết ngẫu nhiên

Bình luận mới nhất