Cho - Nhận



Ngồi nói chuyện với một anh chàng si tình chính hiệu, yêu đơn phương gần cả năm trời không được đáp lại... nghe sao mà ngao ngán thế cậu bé của tôi ơi...

Có lẽ nhiều cô gái thích được gặp cậu bé này lắm... chung tình với mối tình si của mình quá mà... chẳng bù cho biết bao chàng trai ở đời chỉ thích trêu hoa ghẹo bướm... đánh đổ đồn địch rồi co giò bỏ chạy... để lại nỗi căm hờn khôn nguôi, để lại vết thương lòng trống hơ trống hác sao mà thương vô cùng...

Thế nào là "cho đi" không cần "nhận lại"? Thế nào là bản thân việc "cho" chính là "nhận"? Thế nào là "cho" không phải là "cho" mà chỉ là "trút nợ"? Thế nào là "nhận" nhưng thật ra là "trả nợ"? Thế nào là "nhận" mà thực tế là "cho"?...


................................

Cho và Nhận... Một sự trao đổi đòi hỏi ba điều kiện: người cho, người nhận và món quà trung gian. Món quà đó có thể là tiền bạc, là điều kiện thuận lợi, là một món quà nào đó, là ân nghĩa, là tình cảm...

Cho và Nhận... Hành động "cho" và "nhận" chỉ thật sự diễn ra khi người này tự nguyện đem món quà nào đó của mình trao tặng cho người kia và được người kia vui vẻ nhận nó.

Cho và Nhận... Một hoạt động trao đổi hai chiều: một bên cho và một bên nhận. "Cho" và "nhận" không thể diễn ra khi người cho bị ép buộc nhận hoặc người nhận từ chối món quà đó.



Nhiều người lầm tưởng rằng chỉ cần "cho đi" nghĩa là ta đang trao tặng một ân huệ cho người nhận nó. Nhưng thực tế không phải vậy. Nếu hành động cho đi của ta bị ép buộc "phải cho" thì cái mà ta đem trao tặng không phải là một món quà ân huệ, cái mà ta đem trao tặng chỉ là sự gượng ép chứa đựng nhiều phiền muộn.

Nhiều người lầm tưởng rằng chỉ cần "cho đi" nghĩa là ta đem đến niềm vui cho người nhận nó. Nhưng thực tế không phải vậy. Nếu món quà ta đem cho nhưng người nhận, hoặc không muốn nhận nó, hoặc bị ép buộc phải nhận nó thì cái mà ta đem trao tặng không phải là món quà ân huệ, cái mà ta đem trao tặng chỉ là gánh nặng nợ nần đè nặng lên vai người "phải nhận" nó.


Khi ta đem tặng ai đó một món quà xuất phát từ sự thật, từ niềm vui của chính ta... thì hành động "cho đi" tự thân nó đã là niềm vui lớn lao mà không cần nhất thiết phải đền đáp một món quà tương xứng nào đó từ người nhận nó.

Khi ta đem tặng ai đó một món quà xuất phát từ sự thật, từ niềm vui của chính ta... thì việc được người ta đơn giản "nhận" nó đã đủ là diễm phúc của người "được cho"... Khi đó thì việc "nhận" tự thân nó đã là việc "cho" vậy.




Cho và nhận là một tương tác hai chiều được liên kết bởi một món quà trung gian... Giá trị của món quà không quan trọng bằng thái độ "được cho" và "được nhận"... Khi cả hai đều vui với việc "cho" và "nhận" thì giá trị của việc "Cho - Nhận" đã được trao đổi mà không cần một hành động theo chiều ngược lại.

Cho và Nhận là một tương tác hai chiều được liên kết bởi một món quà trung gian... vì thế hãy "cho" những gì người nhận "cần" chứ đừng "cho" cái mà ta có nhưng người "nhận" lại không cần. Đem "cho" cái mà người nhận không cần thì đó là dấu hiệu thể hiện sự ích kỷ của bản thân người cho.

Cho và Nhận là một tương tác hai chiều được liên kết bởi một món quà trung gian... và người "cho" chỉ thật sự vui khi thấy người nhận vui vẻ "nhận" nó... vì thế, bản thân việc người nhận vui vẻ "nhận" nó đã đủ là dấu hiệu thể hiện sự "đền đáp" xứng đáng với món quà mà người cho trao tặng.

................................
Yêu đơn phương một ai đó có phải là dấu hiệu của sự chung tình không? Câu trả lời của tôi là KHÔNG. Đó là si tình - một dạng thức tình cảm ngu si khi bám chặt mãi vào một đối tượng.

Yêu đơn phương một ai đó không phải là "sự cho đi" một cách trí tuệ mà đó là dấu hiệu của sự ích kỷ. "Cho" một món quà mà người nhận "không cần" là gánh nặng làm phiền người phải "nhận" nó. 



Hãy nên "cho" khi việc trao tặng đó trở thành niềm vui của người "được cho" chứ không phải là một ân huệ của người này ban phát cho người kia. "Cho" chính là "Nhận" vậy.
Hãy nên "cho" khi món quà đó trở thành niềm vui của người "được nhận" chứ không phải là "cho" cái người nhận "không cần". "Nhận" chính là "Cho" vậy.

(20/4/12)


Tái bút: Không cần phải quá đắm đuối si mê vào người không có ý định trân trọng món quà bạn tặng. Hãy trao cho người nào cần đến nó, đời thiếu gì giai nhân phải không chàng trai trẻ?
CÁC BÀI VIẾT CÙNG CHỦ ĐỀ
NHẬN XÉT CỦA BẠN VỀ BÀI VIẾT
Comments
0 Comments

Không có nhận xét nào:

Lời thưa... Đóng lại Cảm ơn bạn đã đọc bài viết:
- Có ý kiến gì xin để lại lời bình chia sẻ.
- Viết bằng tiếng Việt có dấu để dễ đọc hơn.
- Nếu không đăng nhập blog, vui lòng ghi tên thật để tiện trao đổi.
Xin chào và chúc sức khỏe!

Feeds

Bài viết Nhận xét Online

Bạn ơi, cùng thở với tôi nhé...

Bài viết mới nhất

Bài viết ngẫu nhiên

Bình luận mới nhất