Chơi...



Ngẩng mặt nhìn trời cao
Chúa cũng chẳng biết trời cao bao thước
Những hạt mưa từ trên rơi xuống
Gió thổi qua làm hạt nước nghiêng nghiêng...

Nhìn xuống dòng nước chảy
Vua Thủy tề cũng chẳng rõ sông dài bao dặm
Những làn hơi nước bốc lên
Gió thổi qua hơi nước trôi khe khẽ...

Mắt nhìn ngang ta thấy người hối hả
Có lẽ mình cũng chẳng hiểu nổi tha nhân
Nhìn nước mắt lăn dài trên má
Gió thổi qua đã nghe tiếng cười giòn...

Nhắm mắt nhìn linh hồn đang thao thức
Có lẽ mình cũng chẳng hiểu nổi chính ta
Đôi khi buồn ta thích cười khúc khích
Và niềm vui đôi lúc khoái thở dài...

Nhìn để thấy và không nhìn... cũng thấy
Cũng nhiều khi nhìn mãi... chẳng thấy gì
Ấy là trò chơi ta luôn đùa Tạo hóa
Ấy là nguyên nhân ta hiện hữu nơi đây...

Cứ chơi đi và nên chơi tiếp tục
Chơi với tha nhân và chơi cả với chính mình
Cứ cười đi và cười to sảng khoái
Cười dạt dào để trời đất phải lênh đênh...

(18/7/11)
CÁC BÀI VIẾT CÙNG CHỦ ĐỀ
NHẬN XÉT CỦA BẠN VỀ BÀI VIẾT
Comments
0 Comments

Không có nhận xét nào:

Lời thưa... Đóng lại Cảm ơn bạn đã đọc bài viết:
- Có ý kiến gì xin để lại lời bình chia sẻ.
- Viết bằng tiếng Việt có dấu để dễ đọc hơn.
- Nếu không đăng nhập blog, vui lòng ghi tên thật để tiện trao đổi.
Xin chào và chúc sức khỏe!

Feeds

Bài viết Nhận xét Online

Bạn ơi, cùng thở với tôi nhé...

Bài viết mới nhất

Bài viết ngẫu nhiên

Bình luận mới nhất