Trong không gian
huyền ảo của đất trời và trong cảm xúc ảo huyền của chính tôi... Ngồi
nói chuyện với cô học trò nhỏ mà thần thức lại lang thang nơi bến bờ
tịch liêu hoang vắng...
Thế nhưng, bến bờ tịch liêu hoang vắng hôm nay không còn mình tôi đơn độc, mà có thêm một lữ khách tình nguyện dạo quanh... Không gian tĩnh mịch mất đi sự lặng thinh vốn có, thay vào đó là cảm xúc đợi chờ.. và chờ đợi.
"Em là ai? Cô gái hay làng tiên?"
Tố Hữu đã từng thốt lên câu thơ đó trước vẻ đẹp mĩ miều của một hình
ảnh có thật. Tôi cũng có quyền thốt lên câu đó dù hình ảnh của tôi chỉ
là một... hư ảnh hay nói đúng hơn là một biểu tượng ban sơ, nguyên thủy
mà tôi từng nghĩ rằng đã có ... nhưng rồi đã lại mất đi... như người
cùng tử nghèo trong Kinh Pháp Hoa đã mô tả chăng?
Thôi... không nên suy nghĩ nữa... hãy để
cảm xúc trôi đi... trong miền tịch liêu hoang vắng... nay đã không còn
hoang vắng tịch liêu...
Em đi giữa màn đêm
Anh thành kẻ thẫn thờ
Thời gian trôi... như ngừng lại
Bởi anh thấp thỏm... đợi chờ.
....
Em như cánh diều nhỏ
Anh chẳng phải là trời xanh
Em bay... bay theo gió
Anh ngồi không ... thẫn thờ!
Đợi chờ mãi cũng phải chán... Cái gì cũng cần đến một giới hạn nhất định. " Dây đàn căng quá sẽ đứt, trùng quá sẽ không thành tiếng", đó là bài pháp mà Đức Phật năm xưa đã từng dạy cho một nhạc sư rất nổi tiếng. Thế nhưng, dường như xác thân tôi không hề biết tới giới hạn tột cùng. Mãi mãi vẫn là những câu hỏi bất diệt với thiên thu...
Xác thân ta trôi như con thuyền nhỏ
Mà bến bờ là hai ngưỡng tử sinh
Còn dòng đời mãi xuôi như nước chảy
Có ngày nào thuyền cập bến... lặng thinh?
"Ngưỡng tử sinh" là giới hạn của một kiếp người hay là giới hạn của một khoảnh khắc ban mai.................? Dù là giới hạn gì đi chăng nữa, tạo hóa vẫn cứ bày một cuộc chơi... độc nhất vô nhị: Đó là hãy để mọi thứ lấp lửng, ngập ngừng... cho cuộc chơi thêm phần thi vị...
Sáng tinh sương chần chừ chưa ló dạng
Chắc ngủ quên hay nhường nhịn bóng sao khuya?
Ngôi sao khuya lấp lửng chưa rời bước
Bởi đợi chờ hay thương nhớ thái dương xa...........?
Đúng thật là một cuộc chơi được sắp đặt một cách mỹ mãn, kẻ ngồi xem thì mỉm cười đắc thắng còn người được chơi thì thấp thỏm, ngập ngừng...........
Không có nhận xét nào:
- Có ý kiến gì xin để lại lời bình chia sẻ.
- Viết bằng tiếng Việt có dấu để dễ đọc hơn.
- Nếu không đăng nhập blog, vui lòng ghi tên thật để tiện trao đổi.
Xin chào và chúc sức khỏe!