Nhìn thẳng vào đêm đen
Tôi đi tìm sự hiện hữu của chính mình
Phải chăng tôi là một con người
Hay chỉ là cỗ máy vô tri vô giác?
Thế nào là một con người
Hay chỉ là kẻ chơi vơi giữa Không và Có
Một phần đời bám víu vào thể xác Hữu sinh
Và phần kia mộng mơ trong Vô thể?
Thế nào là một cỗ máy vô tình
Hay chỉ là kẻ đã được lập trình từ vô thủy
Một phần đời bị sai khiến bởi quá khứ vô tri
Và phần kia nô lệ cho môi trường vô giác?
Thế nào là Tôi và thế nào là Không tôi?
Thế nào là Chủ thể và thế nào là Tha thể?
Tôi ngồi đây giữa trời đêm im tiếng thở
Để linh hồn truy vấn tận nguồn cơn...
Tôi là con người khi chơi vơi được mất
Tôi là cỗ máy khi nô lệ vào tứ chi
Dù là con người hay dù là cỗ máy vô tri
Vẫn mãi là một thực thể băn khoăn không định tính...
Tôi vẫn nhìn tôi trong đêm đen tĩnh lặng
Tôi vẫn nhìn em trong ngơ ngác sinh tồn
Tôi vẫn thấy cả hai đang cùng nhau ngơ ngẩn
Mãi vờn nhau trong thực trạng hư hao...
Có đôi khi nhìn thấy tôi bay lên trên thể xác
Và nhiều lần thoát khỏi cái bẫy tha nhân
Bay lên mãi...bay lên trên... không cùng tận
Lại đụng nhầm những ảo giác hóa thân...
Tôi bám víu vào hóa thành ảnh tượng
Và mừng thầm...ta đã biết rõ ta
Rồi bất chợt thành trì yêu thương chợt vỡ vụn
Tôi rụng rơi trong ngơ ngác phiêu bồng...
Tôi lần trở lại con đường ngày xưa đã bước
Mò mẫm tìm mình trong bế tắc tư duy
Tôi lần trở lại con tim mình thổn thức
Vẫn chỉ là những cảm xúc mộng mị thoáng qua...
Tôi lần trở lại tìm tôi trong hư hao Hữu thể
Tôi lại thấy tôi là Vô thể uyên nguyên
Tôi lần trở lại tìm tôi trong uyên nguyên Vô thể
Tôi lại thấy tôi là Hữu thể hư hao...
Tôi vẫn nhìn vào đêm đen và cố thấy mình đích thực
Tôi không còn là tôi nhưng tôi cũng không ngoài tôi
Tôi là em nhưng tôi thấy mình chưa là toàn bộ
Vẫn còn điều gì là uẩn khúc của hai ta...
Hôm nay đây tôi thừa nhận mình yếu đuối
Vẫn còn mải mê với truy vấn của riêng mình
Bỏ quên em đang ngủ say trong mộng ảo
Bỏ quên đời đang nhầm tưởng lao xao...
Tôi bắt đầu và đang tập yêu em toàn thể
Từ con tim, từ đại não hữu hình
Tôi tin tôi có thể biến hình hài ô trược
Thành đền đài để ánh sáng phát quang...
Tôi sẽ bước trên con đường không người bước
Không người bước nên sẽ không có con đường
Không con đường nên không có ai sẽ bước
Và bây giờ ngay cả "sẽ" cũng đã lặng im...!
.......................
Không người bước nên sẽ không có con đường
Không con đường nên không có ai sẽ bước
Và bây giờ ngay cả "sẽ" cũng đã lặng im...!
.......................
Không có nhận xét nào:
- Có ý kiến gì xin để lại lời bình chia sẻ.
- Viết bằng tiếng Việt có dấu để dễ đọc hơn.
- Nếu không đăng nhập blog, vui lòng ghi tên thật để tiện trao đổi.
Xin chào và chúc sức khỏe!