Trăng khánh đản soi loài hoa tuyệt mỹ
Lệ pha sương gợi nhắc bước vô vi
Cớ vì đâu ôm nỗi sầu mộng mỵ
Bâng khuâng buồn lữ khách vắng cố tri...
Trăng khánh đản ngàn năm đùa tuế nguyệt
Không hư hao chút dấu vết diệu huyền
Cớ vì sao thao thức tìm dấu tích
Cùng tử nghèo mải miết đợi uyên nguyên...
Trăng khánh đản mỉm cười nhìn thế sự
Tự tại buông lời vô thanh diệu ngữ
Để lữ khách ôm trăng trong tư lự
Tích nỗi buồn chờ phản phục như... xưa!
(15/4/Tân Mão)
Không có nhận xét nào:
- Có ý kiến gì xin để lại lời bình chia sẻ.
- Viết bằng tiếng Việt có dấu để dễ đọc hơn.
- Nếu không đăng nhập blog, vui lòng ghi tên thật để tiện trao đổi.
Xin chào và chúc sức khỏe!