Khi những dòng chữ này được viết ra, giấc mơ dịu dàng... không còn nữa...
Mơ về Em...
Giấc mơ về một chuyện tình... không có ngày bắt đầu cũng như không có ngày kết thúc...
Mơ về Em...
Giấc mơ về một tình yêu... lãng đãng như áng mây lặng lẽ... thoang thoảng như hương nhài vẫy gọi...
Mơ về Em...
Đằm thắm... dịu dàng... Em tươi tỉnh như hoa mai nở sớm... Em giận dữ như ánh nắng ban mai...
Giấc mơ về Em...
Em lặng lẽ như bóng hắt trên tường... Em im lặng khi gặp gỡ... Em im lặng lúc bên nhau...
và Em im lặng khi bóng tôi xa khuất...
Em lặng lẽ như trời xanh đón nhận mọi áng mây luồn lách... Em im lặng nhìn tôi huyên thuyên chuyện này qua chuyện khác... Em im lặng trong những tiết học khô khan... Em im lặng cả trong giờ ra chơi ồn ã....
Sự im lặng của Em như biển cả... bao dung và đón nhận mọi dòng sông nhỏ tuôn chảy vào mình...
Sự im lặng của Em như màn trời đêm huyền hoặc mà bên Em, tôi chỉ còn là một ánh sao mờ le lói...
Mơ về Em, nhớ về Em và viết về Em... tôi thấy ngôn ngữ của tôi không còn là ngôn ngữ tầm thường và giả tạo... từng từ từng chữ đã thành nhạc.. đã thành thơ... đã thành cánh bướm chờn vờn quanh đóa hoa rực rỡ...
Tôi yêu Em... tôi thêm yêu cuộc đời giả trá và mộng mị...
Nhưng Em là ai?
Tôi đã quên mất tên Em, tuổi Em, hình hài vóc dáng của Em mất rồi...
... Phải chăng Em không có tên, không có tuổi, không có hình hài vóc dáng?.... hay giấc mơ này đến với tôi chỉ để cho tôi thêm yêu cuộc đời, bởi đời... có Em trong đó?
Tôi không biết!
Tôi không biết gì cả...
... Bây giờ tôi chẳng biết Em là ai, người tôi đã từng gặp gỡ hay chưa từng gặp trong cuộc đời này. Không nhìn rõ mặt. Đã quên mất tuổi tác... Tôi không biết gì về Em....
Thôi!
Mặc kệ Em là ai!
Mặc kệ Em bao nhiêu tuổi!
Mặc kệ hình hài vóc dáng Em ra sao!...
Tôi chỉ cần biết tôi đã từng mơ về Em...một giấc mơ dịu dàng và đằm thắm.. và sau giấc mơ... tôi mỉm cười với tiếng chim hót líu lo đậu ngoài cửa sổ... và ánh bình minh rọi qua gian phòng nhỏ bé....
.... Em là sương khói... của cuộc đời mà một lần tôi đã mơ... và qua tiếng chim hót... qua ánh nắng ban mai... hình dáng Em lại thấp thoáng... đi về...
Khi những dòng chữ này kết thúc, một nụ cười thầm kín nở trên môi...
Ngày 12/12/2006
Không có nhận xét nào:
- Có ý kiến gì xin để lại lời bình chia sẻ.
- Viết bằng tiếng Việt có dấu để dễ đọc hơn.
- Nếu không đăng nhập blog, vui lòng ghi tên thật để tiện trao đổi.
Xin chào và chúc sức khỏe!