Nằm dài trên giường cả ngày cho tiếng nhấn nhá của guitar muốn đưa ta đi đâu thì đi... Đi đâu cũng là nhà, nằm đâu cũng là giường... nhưng cũng có thể ở đâu cũng là quán trọ và mãi mãi chỉ là khách tha phương...
Chiều khuya đi lượn bờ kênh một vòng, nghe gió hôn lên bờ môi xanh xao mộng mị, mỉm cười nhìn xa xăm... Hít một hơi thật dài cho làn không khí chẳng được trong lành lắm len lỏi vào từng ngõ ngách của tim gan phèo phổi...

Cơ thể gần đó mà cũng xa đó... Đến với ta từ khi cất tiếng khóc chào đời, chia
sẻ cùng ta khi đơn côi, tiễn nhau đi đến hoang liêu tận cùng... vậy mà mấy
ai đã cảm nhận hết được tiếng nói linh thiêng và nguyện ước thầm kín của chính cơ thể
mình...
Em ngồi đó mà cũng xa đó... Vỗ về trong tiếng khóc, hạnh phúc trong tiếng cười và ra đi trong lặng lẽ... Dai dẳng một hình bóng chưa từng rõ mặt rõ môi... Ta chưa từng có em nên cũng chẳng bao giờ mất em, và cũng vì thế mà em sẽ còn ở mãi cùng ta đến cuối cuộc đời...
Góc trời nào cho ta? Đường đi nào cho những dự cảm không tên? Chất liệu gì tương xứng để vẽ lên hình hài một biểu tượng đã thất truyền?... Câu hỏi mãi mãi chỉ là câu hỏi... cũng như không bao giờ có bình yên đích thực nơi cuối đường hầm. Bình yên đích thực chính là con đường đang đi...
Ta là ai? Ta đang đi về đâu? Sứ mệnh gì cho ta trong sự tồn tại ngắn ngủi của đời người?... Bản thân câu hỏi chính là câu trả lời, vì câu trả lời không bao giờ nằm ngoài câu hỏi. Mệnh đề tìm kiếm đã tự xác lập đường đi cho chuyến hải hành...
Cô đơn không nằm ở việc sống một mình hay khép kín với xã hội. Cô đơn nằm trong
đáy mắt của khát khao tìm kiếm bản chất sinh tồn. Đó là lý do chưa bao giờ tìm
thấy niềm vui đích thực giữa cái đám đông xôn xao giả tạo, ngay cả khi má cận
môi kề cùng em...
Số phận không nằm ở việc bất lực trước những trò cợt đùa của tạo hóa. Chính ta đã tự xác quyết cho mình một đường đi và tự đặt cho nó một cái tên là số phận. Đó là lý do chưa bao giờ cảm thấy nuối tiếc hay hối hận bất cứ điều chi, dù những gì đã qua có thể là được hay mất...
Nhắm mắt ngẩng cao đầu, nghe trong mình một làn gió lạnh, có thể mình đã mở cửa trong lúc lang thang nên phong hàn vào chơi không xin phép... Sống mũi cay cay, mắt muốn rơi vài giọt lệ nhưng nước mũi cứ chảy dài... Các bộ phận của cơ thể chắc đang thay phiên trực?!
Bàn cờ đã được mở, các quân cờ đã vào đúng vị trí, nhưng đi nước cờ nào đầu tiên vẫn còn quá nhiều ngần ngại... Mỗi quân cờ đều có cách đi khác nhau nhưng ai sẽ là người đi? Người đánh cờ hay chính bản thân quân cờ?!

Tay khép cửa, vẫn tiếng guitar vang lên đều đặn, còn đó những ký âm dở dang chưa kết nối thành tiếng nhạc, còn đó những ký tự chưa tương phùng thành câu thơ... Dở dang như lời ước hẹn chưa thành...
Nhìn nghiên mực, vẫn một màu nâu đen đặc quánh, còn đó những nét vẽ ngẩn ngơ chưa hiện hình, còn đó những ý tưởng chưa lắp ghép thành biểu mẫu... Dở dang như cung đường chưa có đích đến...
(23/8/12)
Không có nhận xét nào:
- Có ý kiến gì xin để lại lời bình chia sẻ.
- Viết bằng tiếng Việt có dấu để dễ đọc hơn.
- Nếu không đăng nhập blog, vui lòng ghi tên thật để tiện trao đổi.
Xin chào và chúc sức khỏe!