Du hứng ca...



Bệnh rồi...các bó dây thần kinh rối rắm như một nắm chỉ rối bao chụp lên bộ não.... chúng căng lên... chúng rung rung thành từng nhịp...khi khoan thai.. khi bão tố...


Nằm lì trên giường trọn buổi sáng... nhẹ nhàng nhắm mắt, lắng đọng mọi ý thức khôi nguyên...thản nhiên theo dõi cử chỉ động tĩnh của từng sợi dây thần kinh một... có những sợi căng lên như dây đàn sắp đứt... có những sợi trùng xuống như tận cùng vực thẳm tối đen...

Thân bệnh nằm xuống rồi.... ý thức đứng lên thôi... không thể ù lì mãi mà chờ đợi cơn đau nhức hành hạ được... đây là một cơ hội tốt... phải nhìn sâu... phải nghe kỹ... phải chiêm nghiệm... một năm mấy lần được bệnh chứ?!

Mở máy... bắt đầu để các ngón tay đi theo nhịp điệu tất yếu của tồn sinh... viết.... nhưng viết gì bây giờ?... vấn đề nào bây giờ viết ra cũng bị chỉ đạo bởi bó dây thần kinh khi thăng khi trầm chết tiệt ở trên não...

... Phải triệu hồi Friedrich Nietzsche về pha trà và nhâm nhi Du hứng ca cùng ta thôi... Khi nào cắt đứt bó dây thần kinh đang thăng giáng thất thường trên đại não thì khi đó ta sẽ đáp lại ông nhé.... F. Nietzsche thân yêu...

...........................

Mặt trời đứng bóng cõi đời ta! Ấy, khắc thời long trọng!
Ồ, khu vườn mùa hạ chốn nhân gian!
Hạnh phúc kia khắc khoải ngóng trông chờ:
Người tri kỷ chốn nào? Giờ đã điểm!
Ta soạn sửa ngày đêm cho ngày về của bạn!

Băng giá tịch liêu nay ta kết thành vành hoa đỏ,
Có phải vì người ta kết hoa chăng?
Sông suối ngóng trông xuôi về biển rộng,
Gió mây hoài vọng vút tầng xanh,
Tìm dấu người từ viễn tượng xa xăm.

Yến tiệc ta đã bày ra nơi đỉnh cao vòi vọi -
Và ai là kẻ ngự trị miền tinh tú?
Ai là người vực thẳm chốn âm u?
Vương quốc của ta - cõi bờ nào trải rộng xa hơn?
Mật ngọt của ta - ấy ai là người đã nếm đủ?..

- Người kia rồi! - Ôi đớn đau hoài vọng!
Ta nhận người, người chẳng nhận ta sao?
Thà phẫn nộ, giận hờn - xin chớ ngập ngừng kinh ngạc!
Tôi - chẳng còn là người thuở trước? Bàn tay, chân bước, dung mạo đổi thay?
Tôi là gì, - chẳng là người thuở trước hay chăng?

Tôi biến thành kẻ khác? Lạ lẫm chính mình?
Phóng xuất từ tự thể?
Một lực sĩ bị chính mình chinh phục?
Một thế lực hoạt tồn hằng chịu bức bách sức mạnh tự thân,
Bị tổn thương và ngăn trở bởi thắng lợi của riêng mình?

Tôi tìm kiếm, xứ sở nào có những trận gió gắt nhất?
Tôi học sống,
Đâu chốn không người, vùng gấu tuyết hoang vu
Để học quên con người, Thượng Đế, trớ chú, nguyện cầu?
Và quỷ mị hình dung là kẻ đi về trên băng tuyết?

- Kìa, người tri kỷ trong ánh mắt xanh xao của người
Ta nhìn thấy chan chứa yêu thương và đầy ắp kinh hoàng!

Không, hãy đi đi! Và xin đừng giận dữ!
Bởi nơi đây - nào phải chốn cho người:
Nơi đây, vương quốc của tuyết băng nham thạch -
Trú xứ của thợ săn và nòi giống sơn dương.

Ta, gã thợ săn bạo tàn! - Hãy nhìn chiếc cung trên tay ta
Nó bị kéo căng khủng khiếp!
Bởi sức mạnh của một người vô địch:
Ôi, giờ đây! Mũi tên kia mang đầy hiểm tượng,
Không như mọi mũi tên, - bắn đi từ đây! Để giải thoát cho người!...

Các người trở lại? Ồ trái tim ta, mi chịu đựng đủ đầy,
Mi trì giữ một niềm hy vọng kiên trinh:
Hãy mở cánh cửa tiếp nghênh những người bạn mới!
Vĩnh biệt cố nhân và muôn vàn kỷ niệm!
Tuổi trẻ khi xưa, giờ đây - mi tìm lại bằng mười!

Từng gắn kết chúng ta một sợi dây hy vọng -
Ấy ai là người đọc ra trẫm triệu
Mà tình yêu từng viết xuống những dòng chưa hết phôi pha?
Như tấm giấy da cừu mà bàn tay ngại ngùng cầm nắm,
Ngả màu, cháy xém.

Tình tri kỷ ra đi - còn chi ở lại?
Ta gọi tên gì? Là tri kỷ hồn ma!
Hàng đêm đi về gõ cửa lòng ta,
Người nhìn, nói: "dẫu sao cũng từng người tri kỷ?"
- Lời tàn úa, ban sơ hồn phương thảo!

Khát vọng của tuổi trẻ, ồ, biết bao nhầm lẫn!
Ta mong mỏi nó,
Ta trông đợi nó cùng ta đổi thay quyến thuộc,
Đã già nua và chịu cảnh lưu đày:
Chỉ những kẻ đổi thay cùng ta làm người quyến thuộc.

Ồ, cõi đời đứng bóng! Thời tuổi trẻ thứ hai!
Ồ, khu vườn mùa hạ chốn nhân gian!
Hạnh phúc kia khắc khoải ngóng trông chờ!
Người tri kỷ chốn nào? Giờ đã điểm!
Ta soạn sửa ngày đêm cho ngày về của bạn!

Đây lời ca đã dứt - tiếng thét ngọt ngào
Của khát vọng chết lịm giữa hai môi:
Ấy là xảo thuật của pháp sư, người bạn đúng thời,
Lúc cõi trời đứng bóng - đừng hỏi han danh tánh là ai -
Buổi chính ngọ, đếm một ra hai...

Ta tin tưởng một thắng lợi chung, và giờ đây,
Mở thịnh yến của muôn vàn cuộc yến:
Nghênh tiếp Zarathustra, khách nhân của ngàn vạn khách nhân!
Cõi trần thế cười vang, xé toang bức màn khủng khiếp.
Hôn lễ cử hành tác hợp ánh sáng với bóng đêm...


Du hứng ca
Friedrich Nietzsche


Pha trà đi... cho bão tố ùa vào căn phòng đang căng tràn sinh lực...
Đối trầm đi... cho hương thơm quyện tỏa mọi góc tối yếu hèn...
Thắp nến đi... cho ánh sáng và bóng tối gặp gỡ giao hoan...
...Thời khắc chính ngọ đã tới...
... Điều không thể và có thể...
... Nietzsche ơi...
.... đang động phòng trên chóp đỉnh nguy nga...


(26/10/11)

CÁC BÀI VIẾT CÙNG CHỦ ĐỀ
NHẬN XÉT CỦA BẠN VỀ BÀI VIẾT
Comments
0 Comments

Không có nhận xét nào:

Lời thưa... Đóng lại Cảm ơn bạn đã đọc bài viết:
- Có ý kiến gì xin để lại lời bình chia sẻ.
- Viết bằng tiếng Việt có dấu để dễ đọc hơn.
- Nếu không đăng nhập blog, vui lòng ghi tên thật để tiện trao đổi.
Xin chào và chúc sức khỏe!

Feeds

Bài viết Nhận xét Online

Bạn ơi, cùng thở với tôi nhé...

Bài viết mới nhất

Bài viết ngẫu nhiên

Bình luận mới nhất