Ta đi giữa cuộc đời
Với hai bàn tay để mở
Không nắm cầm
Thứ vô hình lẫn cả vật đếm đong
Không quê hương
Không thân thích tựa nương
Không gia đình
Cũng không mơ mái ấm
Khi khách đến
Ta hết mình đối đãi
Lúc ra đi
Ta sẵn tiếng trả vay
Không hoài nghi
Khi được mất không như hy vọng
Không oán than
Trước những gian dối lọc lừa
Với hai bàn tay để mở
Không nắm cầm
Thứ vô hình lẫn cả vật đếm đong
Không quê hương
Không thân thích tựa nương
Không gia đình
Cũng không mơ mái ấm
Khi khách đến
Ta hết mình đối đãi
Lúc ra đi
Ta sẵn tiếng trả vay
Không hoài nghi
Khi được mất không như hy vọng
Không oán than
Trước những gian dối lọc lừa
Đời người ai cũng một lần phải đối mặt
Với chính mình mà chẳng thể bám víu vào ai
Ai cũng chỉ sống một thời gian tương tự
Sống như thế nào là sự chọn lựa riêng tư
Ta tôn trọng nhau như những khách lữ du hành
Hợp hay tan là tùy sự cố gắng của những người trong cuộc
Tự tha thứ cho mình dù trắng đen có đôi lần nhầm lẫn
Sửa một chút thôi mà... mọi thứ sẽ dễ dàng hơn...
Nếu vô tình ngồi trên chiếc ghế chẳng phải dành cho mình
Thì đứng dậy đi tìm một chỗ ngồi phù hợp
Nếu vô tình đi nhầm con đường không như là mong muốn
Thì quay đầu tìm con đường khác... vội vàng chi?!...
Cứ thong dong lãng du với thời gian đang trôi theo dòng chảy
Quan chức thứ dân cũng chỉ là lớp váng trên mặt hồ
Sẽ có kẻ quỳ gối lết la để mong sao mau tới đích
Ngẫm mà xem... thật để phí hai gót ngọc hồng hồng...
Cứ bình thản trước những điều không may vô tình ập xuống
Mọi xúc cảm theo thời gian sẽ tự động cân bằng
Sẽ có kẻ gào thét khóc la và phản ứng quá lên sự thật
Ngẫm mà xem... chỉ hao tổn năng lượng sống dạt dào...
Đời chẳng có gì đáng để khoác lên tấm áo bi quan
Cũng chẳng có gì phải ngợi ca như là thiên đường trần thế
Tự tại giữa cuộc đời nghĩa là tránh xa hai chiều đối nghịch
Tấm lưới bung ra thì mọi mắt lưới sẽ khắc phản chiếu long lanh
Thôi đừng thở than, thôi đừng tự mãn
Thôi đừng ca thán, thôi đừng hoang mang
Trước mắt ta dẫu chỉ là phù vân tụ tán hay là giống tố bão bùng
Cứ nhẹ nhàng mỉm cười thì mọi chuyện sẽ tự loãng ra
Thôi đừng cầu xin, thôi đừng bịn rịn
Thôi đừng lưu luyến, thôi đừng coi khinh
Ai đến bên ta cũng chỉ là chút duyên rất chóng
Cứ hết mình với sự thật dẫu chỉ là một thoáng mong manh
...
(11/9/12)
Không có nhận xét nào:
- Có ý kiến gì xin để lại lời bình chia sẻ.
- Viết bằng tiếng Việt có dấu để dễ đọc hơn.
- Nếu không đăng nhập blog, vui lòng ghi tên thật để tiện trao đổi.
Xin chào và chúc sức khỏe!