Để một lần...


Bạn có thấy chăng ánh nắng chiều đã tắt
Những áng mây cũng dần trôi về nơi xa xăm
Và đàn chim hót gọi nhau tìm chỗ ẩn
Để lại mình ta... lặng lẽ giữa đêm dài?!

Bạn có nghe chăng cơn gió chiều réo rắt
Tiếng phong linh cũng rũ nhịp chơi vơi
Và đóa hoa đang rủ nhau khép dần đôi cánh
Để lại mình ta... ngơ ngác giữa đêm dài?!

Bạn có cảm chăng phố thị lúc tan tầm
Đèn phố sáng choang dòng người đi hối hả
Và đâu đây đôi tình nhân đưa nhau về ngõ vắng
Để lại mình ta... thao thức giữa đêm dài?!

Bạn có sợ chăng khi màn đêm vây phủ
Buộc chúng ta không thể trốn tránh chính mình
Để những điều linh thiêng và việc làm trần tục
Đều thắp lên trong đêm tối không đèn?

Màn đêm là chi hay chỉ đơn giản là tắt nắng?
Hay là nơi để từ đó ta ló mặt sinh ra?
Và đêm về phải chăng là một lần ta đối diện
Mặt thật của mình không che phủ phấn son?

Đối diện với đêm là đối diện với chính mình
Để một lần... nhìn thật sâu vào đêm dài hoang vắng
Để một lần... nghe thật rõ âm thanh của hư vô u tịch
Để một lần... tất cả... chỉ là đêm...!
 
(19/7/11)
CÁC BÀI VIẾT CÙNG CHỦ ĐỀ
NHẬN XÉT CỦA BẠN VỀ BÀI VIẾT
Comments
0 Comments

Không có nhận xét nào:

Lời thưa... Đóng lại Cảm ơn bạn đã đọc bài viết:
- Có ý kiến gì xin để lại lời bình chia sẻ.
- Viết bằng tiếng Việt có dấu để dễ đọc hơn.
- Nếu không đăng nhập blog, vui lòng ghi tên thật để tiện trao đổi.
Xin chào và chúc sức khỏe!

Feeds

Bài viết Nhận xét Online

Bạn ơi, cùng thở với tôi nhé...

Bài viết mới nhất

Bài viết ngẫu nhiên

Bình luận mới nhất