Đêm Sài Gòn...


Con đường từ Hà Nội vào Sài Gòn kéo dài chưa đầy hai tiếng... Chông chênh trong thân con chim sắt... vượt qua thử thách của bão tố tiết trời...


Chào Sài Gòn không mưa không bão...

Ngồi nhìn ra cửa sổ máy bay... cả một thành phố rộng và dài với ánh đèn đường giăng mắc như sao trời... ảnh hiện sự nối kết của mọi tinh cầu thành lưới trời đại thể lung linh...

Bước chân xuống máy bay.... trời hanh hao oi bức... những tán cây đứng gió... con đường từ sân bay về nhà bỗng dài thêm khi hai bên đường thấp thoáng những bóng hồng nửa đứng nửa ngồi không yên...

Cũng là giai nhân tuyệt mỹ... cũng là chân dài miên man... có người nửa đứng nửa ngồi mà ánh đèn flash chớp lên chớp xuống... có người nửa đứng nửa ngồi mà đón nhận những ánh nhìn e ngại, đôi khi khinh bỉ chiếu qua...

Tiếng khóc ban đầu là bình đẳng... tuổi ấu thơ hồn nhiên là ngang nhau... theo dòng thời gian... có những số phận lên voi và có những kiếp người xuống chó...

Hoàn cảnh đẩy xô... số phận run rẩy... lựa chọn sai lầm... ước mơ đổ vỡ... nhìn đời hận căm...mong muốn thái quá... dục vọng dư thừa... vốn tự có trở thành tài sản vô hình mua vui cho thiên hạ...

Giải trí nhất thời... tò mò của lạ... tiền bạc dư dả... thời gian thừa thãi... sức lực tiêu hao... nhìn người khác là công cụ... vô tình chính ta trở thành công cụ...

Mượn chiếc áo "số phận" để đậy che thân thể lõa lồ... Mượn ý niệm "kẻ mua người bán" để dấu diếm dục vọng mù quáng đam mê... Con người trở thành phương tiện của nhau...

Khổ đau từ đâu ra?... Bệnh tật từ đâu ra?... Oan trái từ đâu ra?... nếu như tất cả không bắt đầu từ một ý niệm tiên khởi...??

Nên giáo dục ý niệm gì đầu tiên để chấm dứt con đường của khổ đau sầu lụy?
Nên xây dựng ý niệm gì đầu tiên để chặn đứng mọi bệnh tật phát sinh?
Nên gieo ý niệm gì đầu tiên để ngăn ngừa mọi oan khiên túc trái?

Hạt giống hiểu biết cần có mặt để khổ đau trở thành sự nối kết...
Hạt giống dũng lược cần hiện hữu để đập tan mọi yếu đuối u sầu...
Hạt giống yêu thương cần gieo xuống để cây đời tỏa ngát hương hoa...

Đừng nhìn nhau là công cụ nếu không chính ta cũng trở thành công cụ...
Đừng coi nhau là phương tiện nếu không chính ta cũng là phương tiện...
Đừng đến với nhau chỉ để khỏa lấp khoảng trống của tâm hồn nếu không chính ta cũng chỉ là sự khỏa lấp của một ai đó..

Những chân dài miên man nửa đứng nửa ngồi thấp thỏm trong ánh đèn màu nửa tím nửa xanh... đường từ sân bay về nhà thật dài khi đi ngang qua tiếng thở dài não nề hắt ra đâu đó...

Sau cơn bão...
... nhiều mảnh đời bất hạnh có thể sẽ rơi vào cảnh nửa đứng nửa ngồi...
 ...lòng tôi miên man hơi ấm phương Nam cố gửi về đất Bắc...
....cũng có thể là...
....mong cơn gió phương Bắc về đây xoa dịu cái oi bức của miền Nam...

 
(10/1/11)
 ...hoa nhài ơi...
...đi qua giông bão anh không run mà đi qua ánh đèn đường sao lại thấy buồn thế này... ?!
CÁC BÀI VIẾT CÙNG CHỦ ĐỀ
NHẬN XÉT CỦA BẠN VỀ BÀI VIẾT
Comments
0 Comments

Không có nhận xét nào:

Lời thưa... Đóng lại Cảm ơn bạn đã đọc bài viết:
- Có ý kiến gì xin để lại lời bình chia sẻ.
- Viết bằng tiếng Việt có dấu để dễ đọc hơn.
- Nếu không đăng nhập blog, vui lòng ghi tên thật để tiện trao đổi.
Xin chào và chúc sức khỏe!

Feeds

Bài viết Nhận xét Online

Bạn ơi, cùng thở với tôi nhé...

Bài viết mới nhất

Bài viết ngẫu nhiên

Bình luận mới nhất