Tự
nhiên sang năm 2012, cảm hứng của ta tụt một cách thê thảm... rặn mãi
không ra một đề tài nào hay ho thú vị... Nhân dịp một đêm thao thức nhớ
thương da diết hoa nhài... lại bật máy gõ lóc cóc... mong hoa nhài đừng
giận vì tớ không thể ngủ sớm nhé...
Tình yêu... đề tài xưa như trái đất... viết đến mòn cả bàn phím... ấy vậy mà lúc nào cũng mới mẻ, hấp dẫn đến độ cuồng say... Ngồi nghe một người bạn tỉ tê cho một chuyện tình dang dở từ chiều nọ đến sáng kia... đôi khi đến phát mệt...
Tình yêu... đề tài xưa như trái đất... viết đến mòn cả bàn phím... ấy vậy mà lúc nào cũng mới mẻ, hấp dẫn đến độ cuồng say... Ngồi nghe một người bạn tỉ tê cho một chuyện tình dang dở từ chiều nọ đến sáng kia... đôi khi đến phát mệt...
Tình
yêu... ai cũng biết, cũng trải qua... đôi khi không muốn nhưng cứ bị
"rơi vào"... đến độ mất phương hướng, thở than như nhà có gốc làm nghề
bán than...
Sẽ có kẻ biết rất rõ tại sao mình yêu... nhất là gặp đúng đối tượng tâm đầu ý hợp, một hình tượng bấy lâu nay mong ngóng chờ đợi thì sướng đến tê người...
Sẽ có người vì thất bại mối tình này... mượn tạm ai đó lấp vào khoảng trống cô đơn... đến khi gặp chút ít sóng gió trục trặc... chợt nhận ra mình vẫn còn thương yêu người cũ...
Sẽ có người thấy mọi người xung quanh ai cũng có đôi có cặp... nhất là những ngày họp mặt bạn bè, một mình lủi thủi tủi thân... nhắm mắt gật đại một người cho người xung quanh biết mặt...
Tình yêu... sẽ có người coi đó là trò chơi cho vui, sẽ có người coi đó là sự lấp chỗ trống trong những đêm tối trời hiu quạnh, sẽ có người coi đó là tất yếu phải đến của số phận và cũng sẽ có người coi đó là cứu cánh cuộc đời...
Tình yêu... dù ai đó có coi như trò chơi... dù ai đó coi như là lấp chỗ trống... dù ai đó kiếm người khỏa lấp cô đơn... dù ai đó coi như là cứu cánh của đời sống... dù ai đó coi là một nửa đích thực để tạo ra sự hoàn thiện... thì mục tiêu cuối cùng của nó vẫn phải là...
Mục tiêu cuối cùng của tình yêu... nhiều người coi đó là hôn nhân... nhiều người coi đó là con cái... nhiều người coi đó là trách nhiệm nghĩa vụ đối với sự di truyền nòi giống... nhiều người coi đó là trang sức che thân... nhiều người coi đó là sự gặp gỡ vô tình của tạo vật... Nhưng...
Sẽ có kẻ biết rất rõ tại sao mình yêu... nhất là gặp đúng đối tượng tâm đầu ý hợp, một hình tượng bấy lâu nay mong ngóng chờ đợi thì sướng đến tê người...
Sẽ có người vì thất bại mối tình này... mượn tạm ai đó lấp vào khoảng trống cô đơn... đến khi gặp chút ít sóng gió trục trặc... chợt nhận ra mình vẫn còn thương yêu người cũ...
Sẽ có người thấy mọi người xung quanh ai cũng có đôi có cặp... nhất là những ngày họp mặt bạn bè, một mình lủi thủi tủi thân... nhắm mắt gật đại một người cho người xung quanh biết mặt...
Tình yêu... sẽ có người coi đó là trò chơi cho vui, sẽ có người coi đó là sự lấp chỗ trống trong những đêm tối trời hiu quạnh, sẽ có người coi đó là tất yếu phải đến của số phận và cũng sẽ có người coi đó là cứu cánh cuộc đời...
Tình yêu... dù ai đó có coi như trò chơi... dù ai đó coi như là lấp chỗ trống... dù ai đó kiếm người khỏa lấp cô đơn... dù ai đó coi như là cứu cánh của đời sống... dù ai đó coi là một nửa đích thực để tạo ra sự hoàn thiện... thì mục tiêu cuối cùng của nó vẫn phải là...
Mục tiêu cuối cùng của tình yêu... nhiều người coi đó là hôn nhân... nhiều người coi đó là con cái... nhiều người coi đó là trách nhiệm nghĩa vụ đối với sự di truyền nòi giống... nhiều người coi đó là trang sức che thân... nhiều người coi đó là sự gặp gỡ vô tình của tạo vật... Nhưng...
Tình yêu không đem lại niềm vui cho nhau thì đó chỉ là sự lầm tưởng của cảm xúc mù quáng...
Tình yêu không đem lại sự thăng hoa thì đó chỉ là sự đọa đày, cả thể xác lẫn tâm hồn...
Tình yêu không đem lại niềm tin yêu cuộc sống thì đó chỉ là sự mắc bẫy của đam mê vật dục...
Phải vui trong tình yêu... phải mãn nguyện và hạnh phúc với tình yêu mà mình đang có thì tình yêu mới thực là tình yêu...
Phải thăng hoa trong mọi lãnh vực... học tập, sự nghiệp cả ở hiện tại và tương lai thì tình yêu đó mới đem lại giá trị chân chính...
Phải tin yêu cuộc sống... tin
yêu ở chính mình và tin yêu người mình yêu, tin yêu hiện tại và tương
lai, tin yêu những giá trị hằng cửu mà ở đó ta cảm nhận rằng sự có mặt
của ta chính là một đặc ân vô giá mà cha mẹ đã ban tặng thì tình yêu đó
mới thực có ý nghĩa...
Hôn nhân? Mỗi
người hãy thử hỏi chính mình xem thực tế giá trị của hôn nhân là gì...
Một sự hợp thức hóa về mặt pháp lý cho đứa con sau này hay là cam kết
sống cùng nhau trọn đời? Một biện pháp đối mặt với dư luận xã hội hay là
sự thăng hoa đích thực của tình yêu? Một dạng thức di truyền nòi giống
cho vui lòng cha mẹ hay là sự cam kết chung thủy của hai người yêu
nhau?...
Có rất nhiều lý do để dẫn đến hôn nhân nhưng tựu chung và đa số, tất cả những yếu tố dẫn đến hôn nhân đều nằm ngoài tình yêu... Một tình yêu đích thực không cần đến thủ tục hay chứng thực về mặt pháp lý... Một tình yêu đích thực không cần đến việc phải gượng cười làm vui lòng ai hết ngoài hai người đang yêu nhau... Một tình yêu đích thực không cần phải cam kết một tương lai bằng tờ giấy hôn thú bởi trái tim cùng chung một nhịp đập chính là sự cam kết đích thực nhất...
Tại sao người ta cần đến hôn nhân? Vì sự yếu kém của nhà quản lý nên họ đòi hỏi một gia đình với tư cách là tế bào của xã hội...? Vì tàn dư của xã hội phong kiến với những dư luận ngu dốt và a dua...? Vì thiếu niềm tin trong tình yêu ở cả hai người nên đòi hỏi một cam kết bằng giấy trắng mực đen...? Vì sợ hãi tính chất mong manh của cảm xúc nên ràng buộc nhau bằng một hợp đồng...?
Con cái? Con cái là sự di truyền nòi giống hay là sự đơm hoa kết trái của tình yêu? Con cái là sự may rủi trong "quan hệ" hay đó là niềm vui đích thực của cả hai người? Con cái là cái móc khóa ràng buộc lẫn nhau trong tình yêu hay con cái chính là dấu hiệu sự có mặt của tình yêu?...
Có rất nhiều lý do nói đến sự có mặt của đứa con giữa hai người đang yêu nhau... Sẽ có người cưới nhau chỉ vì mong có đứa con phụng dưỡng khi về già... Sẽ có người cưới nhau chỉ vì "bác sỹ bảo phải cưới"... và cũng sẽ có người ly dị nhau chỉ vì một trong hai mắc bệnh vô sinh...
Đứa con chỉ là "thì tương lai" trong tình yêu... nhưng ngay khi hai người đặt mối quan hệ yêu đương, đứa con ở thời tương lai đã dần dần quyết định... Nếu cần di truyền nòi giống, tại sao không xin "giống" ở những người nổi tiếng, đẹp trai, thông minh... cần gì phải dùng tình yêu như là phương tiện?... Nếu vì "lỡ", tại sao không "dừng" mà phải ép buộc nhau đi đến hôn nhân khi cả hai còn chưa đủ chín trong tình yêu, chưa đủ điều kiện về vật chất cũng như kinh nghiệm sống?... Nếu vì "sợ" mang tiếng với dư luận xã hội thì tại sao không "đủ" bản lĩnh đối mặt với đám đông ngu dốt cuồng tín mà phải nhắm mắt xuống đò...?
Dùng tình yêu như là trang sức che thân? Sớm muộn gì thứ trang sức đó cũng sẽ trở thành gánh nặng cho thể xác... Nên buông sớm chừng nào thì thảnh thơi chừng ấy...
Dùng tình yêu như là sự khỏa lấp nỗi cô đơn trống trải? Sớm muộn gì cũng sẽ "chán cơm thèm phở"... rồi "chán phở thèm xôi"... Cuộc đời mãi mãi chỉ là sự nô lệ cho nỗi "chán chường" không cùng tận... và cô đơn vẫn sẽ là đơn côi...
Có rất nhiều lý do để dẫn đến hôn nhân nhưng tựu chung và đa số, tất cả những yếu tố dẫn đến hôn nhân đều nằm ngoài tình yêu... Một tình yêu đích thực không cần đến thủ tục hay chứng thực về mặt pháp lý... Một tình yêu đích thực không cần đến việc phải gượng cười làm vui lòng ai hết ngoài hai người đang yêu nhau... Một tình yêu đích thực không cần phải cam kết một tương lai bằng tờ giấy hôn thú bởi trái tim cùng chung một nhịp đập chính là sự cam kết đích thực nhất...
Tại sao người ta cần đến hôn nhân? Vì sự yếu kém của nhà quản lý nên họ đòi hỏi một gia đình với tư cách là tế bào của xã hội...? Vì tàn dư của xã hội phong kiến với những dư luận ngu dốt và a dua...? Vì thiếu niềm tin trong tình yêu ở cả hai người nên đòi hỏi một cam kết bằng giấy trắng mực đen...? Vì sợ hãi tính chất mong manh của cảm xúc nên ràng buộc nhau bằng một hợp đồng...?
Con cái? Con cái là sự di truyền nòi giống hay là sự đơm hoa kết trái của tình yêu? Con cái là sự may rủi trong "quan hệ" hay đó là niềm vui đích thực của cả hai người? Con cái là cái móc khóa ràng buộc lẫn nhau trong tình yêu hay con cái chính là dấu hiệu sự có mặt của tình yêu?...
Có rất nhiều lý do nói đến sự có mặt của đứa con giữa hai người đang yêu nhau... Sẽ có người cưới nhau chỉ vì mong có đứa con phụng dưỡng khi về già... Sẽ có người cưới nhau chỉ vì "bác sỹ bảo phải cưới"... và cũng sẽ có người ly dị nhau chỉ vì một trong hai mắc bệnh vô sinh...
Đứa con chỉ là "thì tương lai" trong tình yêu... nhưng ngay khi hai người đặt mối quan hệ yêu đương, đứa con ở thời tương lai đã dần dần quyết định... Nếu cần di truyền nòi giống, tại sao không xin "giống" ở những người nổi tiếng, đẹp trai, thông minh... cần gì phải dùng tình yêu như là phương tiện?... Nếu vì "lỡ", tại sao không "dừng" mà phải ép buộc nhau đi đến hôn nhân khi cả hai còn chưa đủ chín trong tình yêu, chưa đủ điều kiện về vật chất cũng như kinh nghiệm sống?... Nếu vì "sợ" mang tiếng với dư luận xã hội thì tại sao không "đủ" bản lĩnh đối mặt với đám đông ngu dốt cuồng tín mà phải nhắm mắt xuống đò...?
Dùng tình yêu như là trang sức che thân? Sớm muộn gì thứ trang sức đó cũng sẽ trở thành gánh nặng cho thể xác... Nên buông sớm chừng nào thì thảnh thơi chừng ấy...
Dùng tình yêu như là sự khỏa lấp nỗi cô đơn trống trải? Sớm muộn gì cũng sẽ "chán cơm thèm phở"... rồi "chán phở thèm xôi"... Cuộc đời mãi mãi chỉ là sự nô lệ cho nỗi "chán chường" không cùng tận... và cô đơn vẫn sẽ là đơn côi...
Giá
trị đích thực của tình yêu không cần đến hôn nhân, không cần đến con
cái, không cần đến sự khỏa lấp nỗi cô đơn... Đừng coi chúng như là cái
cớ để nhắm mắt đưa chân vào tình yêu... Giá trị đích thực của tình yêu nằm ngay trong bản thân tình yêu...
Nơi nào có niềm vui, có sự thăng hoa và có niềm tin... nơi đó hiện hữu một tình yêu đích thực.... Tình yêu không sợ khoảng cách về thời gian hay không gian, không sợ dư luận xã hội hay sự ép buộc của cha mẹ, anh chị em hay vai trò quản lý của nhà nước... Tình yêu có đủ sức mạnh để vượt qua tất cả...
Tình yêu đích thực không cần phải dùng đến thủ đoạn che đậy nhau bằng tiền bạc, bằng hình thức bóng bẩy hay ba thứ ngôn ngữ hoa mỹ rẻ tiền... Giá trị của tình yêu luôn luôn mới nên không cần phải dùng những kỹ thuật xa hoa để làm mới tình yêu...
Tình yêu đích thực không cần phải kè kè suốt ngày bên nhau, không cần phải "tụng" đi "tụng" lại những câu "em đẹp lắm", "em là nhất", "em là cuộc đời anh"... để làm cho lỗ mũi của nhau căng phồng trong giây lát....
Tình yêu đích thực không tồn tại khái niệm chán nếu lập đi lập lại một thời khóa biểu sinh hoạt hay một ngôn ngữ hay một thói quen cố hữu... khi tất cả những việc làm đó chính là biểu hiện bản chất của chính mình...
Nơi nào có niềm vui, có sự thăng hoa và có niềm tin... nơi đó hiện hữu một tình yêu đích thực.... Tình yêu không sợ khoảng cách về thời gian hay không gian, không sợ dư luận xã hội hay sự ép buộc của cha mẹ, anh chị em hay vai trò quản lý của nhà nước... Tình yêu có đủ sức mạnh để vượt qua tất cả...
Tình yêu đích thực không cần phải dùng đến thủ đoạn che đậy nhau bằng tiền bạc, bằng hình thức bóng bẩy hay ba thứ ngôn ngữ hoa mỹ rẻ tiền... Giá trị của tình yêu luôn luôn mới nên không cần phải dùng những kỹ thuật xa hoa để làm mới tình yêu...
Tình yêu đích thực không cần phải kè kè suốt ngày bên nhau, không cần phải "tụng" đi "tụng" lại những câu "em đẹp lắm", "em là nhất", "em là cuộc đời anh"... để làm cho lỗ mũi của nhau căng phồng trong giây lát....
Tình yêu đích thực không tồn tại khái niệm chán nếu lập đi lập lại một thời khóa biểu sinh hoạt hay một ngôn ngữ hay một thói quen cố hữu... khi tất cả những việc làm đó chính là biểu hiện bản chất của chính mình...
Chỉ
cần một trái tim chân thành... một niềm tin xây dựng trên cơ sở của sự
thấu hiểu... một đạo đức đúng mực đủ để không thử thách sự chịu đựng của
nhau... tình yêu đó có cơ hội vững bền...
Chỉ cần hai người còn cảm thấy vui khi gặp gỡ nhau... chỉ cần tình yêu đó đem lại sự tin yêu hơn vào cuộc sống... và chỉ cần tình yêu đó chắp cánh cho nhau thăng hoa trong mọi lĩnh vực thì... khoảnh khắc đó... tình yêu đang có mặt trong trái tim người đó...
Chỉ cần hai người còn cảm thấy vui khi gặp gỡ nhau... chỉ cần tình yêu đó đem lại sự tin yêu hơn vào cuộc sống... và chỉ cần tình yêu đó chắp cánh cho nhau thăng hoa trong mọi lĩnh vực thì... khoảnh khắc đó... tình yêu đang có mặt trong trái tim người đó...
Bạn yêu chưa?
Bạn có hạnh phúc với tình yêu đó không?
....Tớ đang yêu và tớ đang hạnh phúc trong tình yêu...
(17//1/12)
bài này của ai cho sin email..hoạc kết bạn facebook. văn Hưng kiếm Pháp. rất vui khi được kết bạn.
Trả lờiXóa