Chiều buồn, lang thang ra bờ sông... nhìn trời, trời cao xanh vun vút...
nhìn đất, đất bằng rộng mênh mang... nhìn xung quanh, mình với mình
lặng lẽ...
Ô kìa, còn mỗi dòng sông trước mắt... sông đang chảy, đều, chậm.... Sự chuyển động nhịp nhàng, đi qua và... lặng lẽ
Chậm,
chảy, trôi... và điều quan trọng là chuyển động. Một sự vận động nhỏ
nhẹ giữa vô vàn cái bất động khiến sự vận động bé nhỏ cũng thành lớn
lao...
Không, hình như còn có sự vận động khác lớn lao hơn, kỳ vĩ hơn
dòng sông nhưng lại đang khoác trên mình sự bất động đến rợn người...
Để xem....
Cho tôi hỏi dòng sông trôi trước mặt
Từ đâu đến và sẽ lại đến đâu?
Sao tháng năm cứ lặng lẽ đi về
Đem phù sa đắp bồi lên sự sống?
Con đường nào là hòa bình vĩnh cửu?
Bước chân nào nâng đỡ chốn nhiễu nhương?
Bàn tay nào giúp ươm mầm hạnh phúc?
Nụ cười nào ta khỏa lấp đau thương?
Sử lịch sang trang, sông vẫn trôi
Thăng trầm muôn nhịp vẫn yên bình
Mỗi phút mỗi trôi không lưu luyến
Ai kia gợn sóng, nước lặng thinh
...
Đôi môi mấp máy hỏi dòng sông
Cái miệng lặng thinh lại hỏi mình
Dòng sông lặng lẽ trôi là thế
Ưu tư dành để tặng riêng mình
....
Không có nhận xét nào:
- Có ý kiến gì xin để lại lời bình chia sẻ.
- Viết bằng tiếng Việt có dấu để dễ đọc hơn.
- Nếu không đăng nhập blog, vui lòng ghi tên thật để tiện trao đổi.
Xin chào và chúc sức khỏe!