12. (tiếp) Đôi
mắt dường như bất động của mình ngước lên và cũng thấy ánh trăng đang lặng lẽ
nhìn mình…Mình nhìn thấy…hình như có ai đó đang nói…Ánh trăng đang muốn nói gì
ư?...
Cố hướng đôi mắt gần như bất động của mình về phía ánh trăng…mình nhìn thấy…Đúng rồi…mình nhìn thấy chính mình, hình ảnh của chính mình với tất cả phong độ diện mạo của ngày xưa…đang tồn tại trong ánh trăng…không có bộ xương khô di động nào cả…ở đó chỉ tồn tại một chàng trai hào hoa lãng tử đang lặng lẽ mỉm cười nhìn mình…
Mình cố đưa
cánh tay khẳng khiu của mình lên dụi đôi mắt sâu hoắm gần như là bất động của
mình…đột nhiên…anh chàng tài tử trong
ánh trăng trở lại là bộ xương khô…mình tiếp tục dụi mắt lần thứ hai…anh
chàng tài tử lại trở lại bộ dạng hào hoa phong độ…hai hình ảnh bộ xương khô và hào hoa phong độ… cứ liên tục
thay đổi sau mỗi lần mình dụi mắt…
13. Mình quay sang nhìn cảnh vật xung quanh…mình
thấy cái cây khô trơ trọi lá lúc nãy…kỳ lạ thay…đó lại là một cây xanh xum xuê,
điểm vài bông hoa trắng thơm phức ngạt ngào… (có lẽ chưa kịp định thần nên
không nhìn rõ cây đó là hoa gì để kể cho các bạn nghe…)… Mình không tin vào mắt
mình, liên tục dụi mắt….cây xanh xum xuê lá trở lại là cành cây khô…và cũng như
hình ảnh của chính mình trong ánh trăng kia…cứ mỗi lần dụi mắt là một lần cái cây đó xuất hiện trong mắt mình một
diện mạo mới…
14. Mình lại quay về nhìn ánh trăng… ánh trăng tròn vành vạnh bắt đầu dịch chuyển…ánh
trăng khuyết dần khuyết dần…để chỉ còn lại một màn đêm u tối….Mình sợ bóng tối,
mình la lên thất thanh…thì đột nhiên…từ trong bóng tối… ánh trăng lại bắt đầu
hiện lên dần dần….đầu tiên là khuyết, sau đó là tròn dần…Mình dụi mắt…ánh trăng
khuyết dịch chuyển thành tròn…cứ như thế khuyết khuyết tròn tròn liên tục thay
đổi…hai giọt nước mắt từ trong khóe mắt
của mình bất chợt trào ra…
15. Giọt nước mắt của mình rơi xuống đất,
mình nhìn theo, chúng tan nhanh trong đất, chúng rơi trên những chiếc lá vàng đang
nằm trỏng trơ và trong quá trình phân hủy…nước mắt và chiếc lá vàng lại kết hợp
với nhau trở thành chất dinh dưỡng quay trở lại nuôi dưỡng cây xanh…mình nhìn
thấy những đọt lá mới đâm chồi…mình nhìn thấy chiếc lá lớn dần…lớn dần…chúng
trao đổi chất với không khí, với áng mây, với cơn gió, với mặt trời, với hơi thở,
với đóa hoa và với cả nước mắt của mình…rồi sau đó… chiếc lá chuyển lại thành
vàng úa ...chúng rơi trở lại mặt đất hoang vu…
…Mình cũng bắt
đầu nhìn thấy nếu không có giọt nước mắt, không có những chiếc lá vàng… thì
cũng sẽ không có chất dinh dưỡng, không có cây xanh, không có lá non, không có
áng mây, không có cơn gió, không có hơi thở, không có bộ xương, không có cuộc đời...
Mình cũng nhìn thấy nếu không có bộ xương, vi trùng, vi khuẩn, đờm dãi, máu mủ,
…thì cũng sẽ không có giai nhân, không có mái tóc, không có ánh mắt, không có nụ
cười…
…Vậy là…cái
được gọi là giai nhân, cái được gọi là tài tử, cái được gọi là sự sống, cái được
gọi là tình yêu…chỉ là một khái niệm giả danh (không
có nội dung) nhằm tạm thời đặt tên cho tập hợp những cái không phải là giai nhân,
không phải là tài tử, không phải là sự sống, không phải là tình yêu…
…Và mình đau
khổ, bất an, choáng váng….vì mình “chỉ nhìn thấy” giai nhân, tài tử, sự sống, tình yêu, cái đẹp…mà
mình “không nhìn thấy” những cái
hình thành nên chúng lại bắt nguồn từ những yếu tố không phải là giai nhân, tài tử, sự sống, tình yêu …từ đó mình cứ ôm ấp nó, mình nô lệ nó, mình bám
víu nó…mãi không muốn rời. Nhìn thấy điều đó, mình bất giác mỉm cười…
16. Nụ cười của mình tan trong thinh không…giữa đêm dài hiu hắt…nụ cười của mình phá vỡ màn đêm
vắng vẻ quạnh hiu…và đúng lúc đó… ánh bình minh của một ngày mới từ từ ló dạng…
Trong ánh
sáng của ban mai rực rỡ, mình nhìn thấy cơ thể của mình…không còn bộ
xương…không còn hình hài hào hoa lãng tử….không còn lá vàng…không còn lá
xanh…không còn cây khô trơ trụi…và cũng không còn cây xanh xum xuê lá…
…bóng tối và
ánh sáng, trẻ và già, sinh và tử, hợp và tan, khỏe và yếu, nước mắt và nụ cười,
đẹp và xấu ….cùng một lúc hòa quyện trong cơ thể của mình…mình có thể là áng
mây, cơn gió, mình cũng có thể là cơn mưa hay đóa hoa…
…mình nhìn
thấy trong mình có hình ảnh của tổ tiên, mình nhìn thấy trong mình có sự hiện hữu
của cha mẹ đã mất, mình cũng nhìn thấy cả những người ghét và cả những người
thương…tất cả đều đang tồn tại ở trong mình…
… Mình có thể là ai đó và mình cũng có thể chẳng
là ai… Mình trở lại là mình…
Mình đứng dậy…thật
nhẹ nhàng…mới đêm qua thôi còn đang phải bò lê bò lết và nằm bẹp dí trên mặt đường
thì bây giờ bước chân của mình như có ai nâng đỡ…không cần phải chạy…bước chân bình
yên và thanh thản…Mình quay về…
“Mình phải quay về căn nhà cũ…nơi đó có một giai nhân…có
lẽ… vẫn đang… chờ mình??...Đúng, không được phép quên người đã từng chia ngọt sẻ
bùi, đầu gối tay ấp với mình trong quá khứ được…Phải trở về…” Mình tự nhủ…
(anh chàng tài tử này quay trở về nhà làm gì? Sẽ sống
đầu bạc răng long như chúng ta hằng mong đợi chứ?....Mình cũng hy vọng như các
bạn nhưng tay tác giả điên điên này – người đã sáng tạo ra anh chàng tài tử – đã
nói nhỏ với mình rằng hắn nhất định sẽ là người đầu tiên lấy khẩu AK bắn vỡ sọ
anh chàng tài tử này ra nếu anh ta làm điều giống như chúng ta mong đợi… Các bạn
tin không?…cùng dự đoán để chờ xem kỳ cuối nhé?!)
Không có nhận xét nào:
- Có ý kiến gì xin để lại lời bình chia sẻ.
- Viết bằng tiếng Việt có dấu để dễ đọc hơn.
- Nếu không đăng nhập blog, vui lòng ghi tên thật để tiện trao đổi.
Xin chào và chúc sức khỏe!