17. Bước chân của mình khi quay về căn nhà ngày
xưa rợp đầy hoa cỏ, mình vừa đi vừa huýt sáo, vừa ca, vừa múa… giữa trời
xanh như một đứa trẻ lên ba muốn hòa tan
chính mình vào trong vạn vật…
Mình đi rất
chậm…nhưng cũng chẳng mấy chốc mà về đến nhà…Nàng giai nhân kiều diễm của mình
nghe tin mình trở về, nàng không chạy ngay ra đón mà chạy vào phòng trong trang
điểm… (con gái thật kỳ lạ, nhớ và yêu
người ta thì phải chạy ra đón chứ ai lại đi trang điểm bao giờ??) Có lẽ nàng muốn
giới thiệu cho ta một hình hài kiêu sa kiều diễm mà nàng vừa cất công trang điểm,
dưỡng da, tắm nắng, đi Spa hoặc đắp dưa neo, đắp mặt nạ, ăn nhiều trái cây với
rau xanh…trong thời gian ta đi vắng chăng?..
18. Cánh cửa phòng khe khẽ mở, một cô nàng
xuất hiện, vẫn nụ cười như nắng ban mai, vẫn mái tóc như suối chảy róc rách, vẫn
đôi mắt như vì sao sa và vẫn làn da ngà ngọc…Mình mỉm cười chào nàng….Câu đầu
tiên mà nàng hỏi mình là “anh vẫn phong độ
như ngày nào?” và câu thứ hai nàng hỏi mình là “anh có thấy em đẹp hơn trước rất nhiều không?”…
Woa!!...câu hỏi của nàng mới dễ thương làm sao…quan
tâm đến mình trước nhưng phong độ của mình chỉ là cái phông nền cho hình hài
nhan sắc của nàng tỏa sáng mà thôi (mình
đã từng nói phụ nữ là rất vị tha mà...)… mình mỉm cười…nhẹ nhàng…từ từ…đưa
cánh tay của mình lên dụi vào đôi mắt như hai vì sao sáng rực của nàng….
19. Mắt nàng
đột nhiên thay đổi, mặt nàng biến sắc, từ hồng hào chuyển sang đỏ…rồi dần dần
chuyển sang trắng bệch…nàng hét lên…tiếng hét thất thanh như tiếng sét giữa trời
quang….nàng vùng chạy ra khỏi nhà…Nàng
đã nhìn thấy tất cả những cảnh tượng mà mình trước kia, trong một đêm đẹp
trời nào đó, mình đã từng nhìn thấy…
Mình mỉm cười…và…
đứng nhìn bóng nàng xa khuất… Mình sẽ
không đuổi theo nàng như ngày xưa mình tìm kiếm nàng nữa… cứ ôm ấp nàng
mãi, nàng lại cứ lầm tưởng mình là thiên nga trong khi…nàng…thật ra là…Vì thế,…mình
nhất định sẽ để nàng tự do vùng chạy cho đến tận cùng của khổ đau với khuôn
mặt giả tạo của chính nàng thì có lẽ nàng
cũng sẽ bắt đầu một lộ trình như mình vừa trải nghiệm qua chăng…? Mình hy vọng là thế…!
Mình chỉ biết
rằng tiếng hét của nàng, sự bỏ chạy của nàng…cũng y như tiếng hét và sự bỏ chạy
trước đây của mình…Mình mong rằng nàng sẽ nhìn thấy ánh trăng…hoặc cũng có thể
nàng chẳng bao giờ thấy được ánh trăng mà mình đã từng thấy…ai mà biết được điều đó phải không các bạn?!...
20. Các bạn
thân yêu ơi… kể từ đó chàng Tài tử của
chúng ta bắt đầu tập yêu trở lại….Chàng bắt đầu tập yêu Thúy Kiều cũng như
yêu Thị Nở, yêu Tây Thi cũng như yêu Chung Vô Diệm... Chàng tập yêu đóa hoa nở
cũng như đóa hoa đã úa tàn, chàng tập yêu trở lại cỏ cây hoa lá, chim muông,
áng mây, cơn gió, hạt sương, ngọn cỏ và con người…Chàng tập yêu không bám víu, không ràng buộc, không chiếm hữu và không
phân biệt…chàng tập yêu tất cả với một trái tim luôn luôn mở rộng…để đón mọi
thứ có thể xảy ra…mà cũng có thể sẽ… chẳng có gì xảy ra với chàng nữa… (ai mà biết được?)
…Thỉnh thoảng
chàng tài tử của chúng ta cũng bật ti vi lên coi các chương trình thi hoa hậu
chỉ để chàng mỉm cười…chơi…
…Thỉnh thoảng
chàng ta cũng đi học, đi kiếm tiền để trao
đổi và chuyển hóa thực phẩm thành dinh dưỡng như là cách để thể hiện tình
yêu thương với chính thân thể chàng…
…Thỉnh thoảng
chàng cũng chăm sóc cây xanh và nâng niu những đóa hoa nhài vừa nở… thỉnh thoảng
chàng cũng nghe nhạc, uống trà, vẽ tranh, đánh cờ, làm thơ, viết thư pháp hoặc
lang thang đây đó… và đôi khi chàng ta cũng chịu khó tập nói ngôn ngữ của loài muỗi…
chỉ để trò chuyện với những con muỗi vo ve xung quanh chàng cho chúng bớt cô
đơn… (có lẽ cũng chỉ để… chơi chăng? Ai
mà biết được?!)
Công việc hiện nay của chàng ư?...
…Có lẽ chàng
đang rong chơi ở một nơi nào đó…và thỉnh thoảng đưa cánh tay kỳ diệu của chàng
lên dụi vào đôi mắt những ai đang bám víu và nô lệ cho khổ đau chỉ bởi sinh ly
tử biệt, được mất hơn thua…cũng như đang bám víu và nô lệ vào hình hài nhan sắc
(với đủ những thứ mỹ phẩm dưỡng da trên đời…)… chỉ để giúp họ nhận ra khuôn mặt thật của họ chăng?...
… Có lẽ
chàng cũng đang rong chơi ở trước mặt bạn hoặc ở một nơi xa tít tắp cuối chân
trời nào đó chỉ để giới thiệu cho tôi, cho bạn, cho chúng ta rằng…cuộc đời này…chúng ta không cô đơn, chúng
ta nương tựa lẫn nhau, sống là vì nhau và cho nhau…vì thế hãy cứ đem yêu
thương, đem nụ cười ban tặng cho đời…
…Và có lẽ sự có mặt của tất cả chúng ta trên cuộc đời
này…cuối cùng và đơn giản cũng chỉ là một chuyến… dạo chơi kỳ vĩ mà thôi!...
Ai mà biết được?!
… Và biết
đâu một ngày nào đó…mỗi người trong chúng ta đều có thể là anh chàng tài tử này…cùng
mỉm cười và rong chơi giữa chợ đời huyên náo…và khi đó thì ai dám nói rằng cuộc đời này không phải là thiên đường đích thực chứ?!
Ai mà biết được phải không các bạn?! Chơi thôi mà!!!
Số phận của giai nhân sẽ đi về đâu? Nàng
giai nhân của chúng ta sẽ gặp được ánh trăng giống như chàng tài tử chứ? Cuộc
rong chơi của chàng tài tử sẽ tiếp diễn thế nào? Sau này tài tử và giai nhân có
gặp lại nhau không?...Mình đem những câu hỏi này đi hỏi tác giả thì hắn chỉ mỉm
cười nói rằng hãy cứ để mỗi người tự trả
lời theo nhận thức của riêng họ, còn hắn… mỏi tay gõ bàn phím lắm rồi!...Khi
nào hắn có hứng, hắn sẽ lại kể cho chúng ta nghe chuyến phiêu lưu cũng chẳng
kém phần kỳ thú của nàng giai nhân sau khi vùng chạy vào hư vô tĩnh mịch…
Tức ứ cổ, mình chạy tới hỏi trực tiếp anh chàng
tài tử, nhân vật chính trong câu chuyện của chúng ta thì hắn chỉ phá lên cười
mà nói rằng: “Ai mà biết được?! Chơi
thôi mà!!”.
Khi mình dắt xe ra về, cả tác giả lẫn tay tài
tử còn nói vọng với mình một câu rằng: “cậu
đừng có viết chi tiết và rõ ràng quá về cuộc đời của anh chàng tài tử, nếu cậu
viết hết thì trong tương lai chẳng còn ai vào đọc blog của cậu nữa đâu!!”…
…Ý kiến
hay?! …
ĐỐ VUI CÓ THƯỞNG:
Sau khi
chúng ta đã lang thang trải nghiệm cùng chàng tài tử qua
4 chặng đường hay 4 cấp độ phát triển của nhận thức (cũng như tâm thức): Quan sát, Cảm nhận, Suy ngẫm và Trải nghiệm…,
để tạm chấm dứt câu chuyện này, mình xin đưa ra một câu đố vui có thưởng
(phần thưởng do người trả lời đúng nhất tự quyết định, biết đâu mình sẽ dành tặng cả cuộc đời của chàng tài tử cho người đó thì
sao ta?...
Từ khi chàng tài tử bắt đầu tìm kiếm giai
nhân cho đến khi chàng đứng mỉm cười nhìn giai nhân khuất bóng, chàng mất bao
nhiêu thời gian?
(Gợi ý
nhé: câu trả lời nằm
ngay trong blog của mình và cũng tồn tại ngay trong câu chuyện…gần ngay trước mắt
mà xa tận chân trời…và phần thưởng chỉ dành cho những ai có câu trả lời đúng nhất….bật
mí một chút: câu trả lời rất…nên thơ!... Hơ hơ…
Thời gian của chàng phụ thuộc vào việc....độc giả đọc nhanh hay chậm :d
Trả lờiXóa"Tận cùng của cô đơn là hòa đồng trong tất cả
Tận cùng của tất cả là mình ta tròn đầy". Chỉ biết mỉm cười thật nhẹ.....^^
Chúc nụ cười của bạn thêm lâu nhé :)
XóaỦa, còn câu trả lời thì sao ? Không đc giải sao ta? Đã tin bét nhất cũng phải đc giải khuyến khích. :(
Xóabạn đọc thêm 1 entry nữa là có câu trả lời đó mà :))
XóaHì,có lẽ ko cần, muốn nghĩ theo cách của riêng mình.
XóaThế là bạn đã có câu trả lời rồi đó :)
Xóa