Vượt lên trên sự bao phủ của không gian hoàn cảnh
Vượt lên trên sự o ép của tuyến tính thời gian
Tôi bắt đầu cất bước ra đi
Trên con đường chưa từng có ai bước...
Một con đường của nội tâm thâm sâu thăm thẳm
Một con đường heo hút bao cạm bẫy phủ giăng
Có đôi khi tai nghe tiếng khóc gào man rợ
Có đôi khi bất chợt tiếng cười nham nhở giữa đêm đen...
Rất nhiều lần bắt gặp những ảnh tượng phồn hoa
Và nhiều lần bỗng nhìn thấy những hình hài yểu điệu
Bước thong thả và miệng mỉm cười lặng lẽ
Dạo lang thang và chân không để sa lầy...
Tôi cứ đi như một kẻ ngoại thân
Không tham gia, không để mình là người trong cuộc
Vẫn quan sát, vẫn lắng nghe trong tinh thần rất mực
Vẫn là mình không bám víu phù vân...
Đi xa hơn chợt thấy mình chính là phù vân ảnh tượng
Mọi hình hài yêu ma chỉ là hù dọa nhau tí chút
Và âm thanh dỗ dành nhau chỉ trong thoáng run run
Đều trong tôi từ bao kiếp tập dồn...
Lòng dặn lòng mình chỉ là người quan sát
Vẫn mỉm cười trước mọi cái thấy xảy ra
Vẫn nhẹ bước trên đường dài hoang vắng
Vẫn phiêu du không bám víu một điều gì...
Những hình sắc âm thanh ngoại cảnh đã vượt qua
Tôi lại gặp chính tôi từ quá khứ lem nhem ngày cũ
Khi là con, khi là người tham đắm
Khi là thiên thần, khi là quỷ quái yêu ma...
Những yêu thương, hờn ghét lại ào về
Như bão lũ, phong ba trào dâng cơn hồng thủy
Tôi dừng lại...và bắt đầu quan sát
Tôi quan sát... và tôi cũng là người bị quan sát...
Mọi ngỡ ngàng rồi cũng trôi qua như quáng nắng
Những cảm xúc ban đầu dần nhanh chóng phôi pha
Tôi lại bước trên lộ trình đầy bất định
Vẫn thong thả nhìn, vẫn nụ cười đằm thắm vô thanh...
Xa hơn nữa tôi lại bắt đầu nhìn thấy
Tôi trở thành con đường và con đường tôi bước chính là tôi
Người đang bước và quang cảnh con đường trở thành một
Không chủ - khách, không còn tôi - em - phương tiện...
Tôi đã thoáng thấy em nơi đoạn cuối hành trình
Vẫn nụ cười phi thời gian yêu kiều diễm lệ
Vẫn dang tay đón như chưa từng một niệm phân ly
Vẫn tình yêu trong trắng nguyên trinh không phai màu...
Tôi về bên em lặng lẽ không hư hao
Gác lại một hành trình phủ gấm thêu hoa đã tan loãng
Tận hưởng mọi niềm vui và hạnh phúc ngập tràn
Của tất cả - tuy hai mà là một...
Một tấm lưới giăng giữa trời đại thể
Tôi là con đường và cũng chính là đích đến đã đặt ra
Tôi là em - người bao nay tôi tìm kiếm
Em là tôi - TẤT CẢ chưa một phút nào rời...!!
------------------------------
Vượt lên trên sự o ép của tuyến tính thời gian
Tôi bắt đầu cất bước ra đi
Trên con đường chưa từng có ai bước...
Một con đường của nội tâm thâm sâu thăm thẳm
Một con đường heo hút bao cạm bẫy phủ giăng
Có đôi khi tai nghe tiếng khóc gào man rợ
Có đôi khi bất chợt tiếng cười nham nhở giữa đêm đen...
Rất nhiều lần bắt gặp những ảnh tượng phồn hoa
Và nhiều lần bỗng nhìn thấy những hình hài yểu điệu
Bước thong thả và miệng mỉm cười lặng lẽ
Dạo lang thang và chân không để sa lầy...
Tôi cứ đi như một kẻ ngoại thân
Không tham gia, không để mình là người trong cuộc
Vẫn quan sát, vẫn lắng nghe trong tinh thần rất mực
Vẫn là mình không bám víu phù vân...
Đi xa hơn chợt thấy mình chính là phù vân ảnh tượng
Mọi hình hài yêu ma chỉ là hù dọa nhau tí chút
Và âm thanh dỗ dành nhau chỉ trong thoáng run run
Đều trong tôi từ bao kiếp tập dồn...
Lòng dặn lòng mình chỉ là người quan sát
Vẫn mỉm cười trước mọi cái thấy xảy ra
Vẫn nhẹ bước trên đường dài hoang vắng
Vẫn phiêu du không bám víu một điều gì...
Những hình sắc âm thanh ngoại cảnh đã vượt qua
Tôi lại gặp chính tôi từ quá khứ lem nhem ngày cũ
Khi là con, khi là người tham đắm
Khi là thiên thần, khi là quỷ quái yêu ma...
Những yêu thương, hờn ghét lại ào về
Như bão lũ, phong ba trào dâng cơn hồng thủy
Tôi dừng lại...và bắt đầu quan sát
Tôi quan sát... và tôi cũng là người bị quan sát...
Mọi ngỡ ngàng rồi cũng trôi qua như quáng nắng
Những cảm xúc ban đầu dần nhanh chóng phôi pha
Tôi lại bước trên lộ trình đầy bất định
Vẫn thong thả nhìn, vẫn nụ cười đằm thắm vô thanh...
Xa hơn nữa tôi lại bắt đầu nhìn thấy
Tôi trở thành con đường và con đường tôi bước chính là tôi
Người đang bước và quang cảnh con đường trở thành một
Không chủ - khách, không còn tôi - em - phương tiện...
Tôi đã thoáng thấy em nơi đoạn cuối hành trình
Vẫn nụ cười phi thời gian yêu kiều diễm lệ
Vẫn dang tay đón như chưa từng một niệm phân ly
Vẫn tình yêu trong trắng nguyên trinh không phai màu...
Tôi về bên em lặng lẽ không hư hao
Gác lại một hành trình phủ gấm thêu hoa đã tan loãng
Tận hưởng mọi niềm vui và hạnh phúc ngập tràn
Của tất cả - tuy hai mà là một...
Một tấm lưới giăng giữa trời đại thể
Tôi là con đường và cũng chính là đích đến đã đặt ra
Tôi là em - người bao nay tôi tìm kiếm
Em là tôi - TẤT CẢ chưa một phút nào rời...!!
------------------------------
Tái bút: Như mình đã từng nói với các bạn, tình yêu là con đường ngắn nhất, khả dĩ nhất giúp ta có thể chạm vào cánh cửa đích thực của thực tại.
Chúng ta đã cùng phiêu lưu qua 6 bài viết: Từ Sơ ngộ tình yêu... đến Sự gặp gỡ của hai tinh cầu... Nỗi buồn riêng tôi... Chơi thôi... Con đường không con đường và cuối cùng là Đích đến không đích đến....
Qua 6 bài viết này, chúng ta cũng đi qua 6 cung bậc của tình yêu: Sơ giao... Gặp gỡ.... Cô đơn trong tình yêu... Chán chường đến ngạo nghễ...Tìm cho mình một con đường đích thực và cuối cùng đơn giản là...Yêu em....
Cái thấy của mình chỉ là thoáng qua... hoa nhài mà mình nuôi dưỡng, chăm sóc đã thoáng nở.... nhưng nó có héo hay không thì....ai mà biết được ngay mai?!.....
KỆ ĐI!... CHƠI THÔI MÀ!
Chúc các bạn nuôi dưỡng, chăm sóc đóa hoa nhài của riêng các bạn nhé.... Đừng bắt chước bất kỳ ai vì trong các bạn có TẤT CẢ!
(1/9/11)
Không có nhận xét nào:
- Có ý kiến gì xin để lại lời bình chia sẻ.
- Viết bằng tiếng Việt có dấu để dễ đọc hơn.
- Nếu không đăng nhập blog, vui lòng ghi tên thật để tiện trao đổi.
Xin chào và chúc sức khỏe!