Có một chương trình trên tivi khá thú vị, tiêu đề của nó là "I am me"... Xem suốt cả chương trình, chẳng thấy trả lời cho câu hỏi "Tôi là ai" thì làm sao sống theo slogan "Hãy là chính mình" được nhỉ??
Có lẽ câu hỏi "Tôi là ai" đã tồn tại quá lâu, từ khi con người biết tư duy thì con người đã đặt câu hỏi về chính mình... và cũng có lẽ tuổi thọ của câu hỏi đó quá lâu, nếu nhớ không lầm thì ít nhất cũng trên 8000 tuổi, vì thế câu trả lời của nó cũng thiên hình vạn trạng, tùy theo thời gian, phong thổ, truyền thống và trình độ nhận thức từng cá nhân...
Tôi cũng đã từng rơi vào cái bẫy hoài nghi của câu hỏi đó và cũng đã biết bao phen thừa sống thiếu chết vì nó... ấy vậy mà câu hỏi đó vẫn cứ trơ trơ như núi cao soi bóng cùng tuế nguyệt... Hỏi hoài chẳng trả lời được, quê quá, không thèm hỏi nữa, muốn là ai thì là...
Bây giờ tôi chẳng quan tâm lắm chuyện tôi là ai, phải sống như thế nào cho tốt, làm cái gì là có ý nghĩa... Những vấn đề đó với tôi giờ đây quá vớ vẩn, nếu được chọn lựa giữa việc suy tư về nó với một giấc ngủ bình yên, nhất định tôi sẽ chọn giấc ngủ không mộng mỵ mà chẳng có chút mảy may hối tiếc nào...
Tôi chẳng quan tâm tôi là ai và tôi cũng chẳng quan tâm thiên hạ là ai, tôi chẳng quan tâm tôi nghĩ gì về người khác và tôi cũng chẳng quan tâm người khác nghĩ gì về tôi... Mọi suy tư đều là trò hý luận, dùng để đùa cợt nhau trong những lúc trà dư tửu hậu... Mọi sự phán đoán, đánh giá, so sánh, suy luận chẳng thay đổi được gì ngoài việc giết thời gian...
Tôi đang sống và sống với tôi là một sự thực hiển nhiên. Tôi sống theo cách mà tôi cho rằng nó đem lại cho tôi niềm vui đích thực, bởi chỉ khi tôi vui tôi mới muốn sống tiếp. Không ai có thể sống hộ, vui thay dùm tôi được...
Niềm vui thì có niềm vui ngắn, niềm vui dài. Cuộc sống của mỗi chúng ta khác
nhau chỉ bởi sự chọn lựa khác nhau. Có người chọn niềm vui ngắn, bởi nó hiện
hữu ngay trước mắt... Có người chọn niềm vui dài, mặc dù mất thời gian và tâm
sức, cũng bởi họ không thích cái niềm vui thoáng qua... Đó
là sự chọn lựa của mỗi người, ta là ai mà tự cho mình có thẩm quyền khuyên răn người này,
người kia sống như thế này, như thế nọ...
Mỗi người có một sở thích, một hoàn cảnh sống, một điều kiện tồn tại nhất định... Có thể với người này điều đó là tốt nhưng với người kia là xấu... Có thể với người này là phù hợp nhưng với người khác là quá sức... Có thể với người này là hoàn hảo nhưng với người kia là bình thường... Can cớ gì mà cứ chõ mũi vào đời sống của nhau để rồi tự ảo tưởng mình là quan tòa ngồi đó mà phán xét này nọ...
Tôi không chống lại ai, không cản trở ai, không phá hoại ai, không chê bai ai, không can dự vào cuộc sống của ai, và tôi cũng chẳng cần ai phải học đòi theo cách sống của tôi... Tôi chỉ sống theo cách mà tôi cho đó là tốt nhất với tôi, thế nhưng dư luận thì rất lắm mồm, chỉ cần mình "khác biệt" với họ thôi thì đã đủ để họ nghĩ là mình đang chống lại họ...
Tôi chẳng có tuyên ngôn gì mới, chẳng có cách sống gì mới, chẳng tự cho mình là mới... Tôi chỉ sống theo cách mà tôi cho là phù hợp với tôi, có thể trước đó đã từng có người sống như vậy, thế nhưng chỉ vì hai từ "khác biệt" thôi mà cũng chịu đủ mọi phiền toái...
Mỗi người có một sở thích, một hoàn cảnh sống, một điều kiện tồn tại nhất định... Có thể với người này điều đó là tốt nhưng với người kia là xấu... Có thể với người này là phù hợp nhưng với người khác là quá sức... Có thể với người này là hoàn hảo nhưng với người kia là bình thường... Can cớ gì mà cứ chõ mũi vào đời sống của nhau để rồi tự ảo tưởng mình là quan tòa ngồi đó mà phán xét này nọ...
Tôi không chống lại ai, không cản trở ai, không phá hoại ai, không chê bai ai, không can dự vào cuộc sống của ai, và tôi cũng chẳng cần ai phải học đòi theo cách sống của tôi... Tôi chỉ sống theo cách mà tôi cho đó là tốt nhất với tôi, thế nhưng dư luận thì rất lắm mồm, chỉ cần mình "khác biệt" với họ thôi thì đã đủ để họ nghĩ là mình đang chống lại họ...
Tôi chẳng có tuyên ngôn gì mới, chẳng có cách sống gì mới, chẳng tự cho mình là mới... Tôi chỉ sống theo cách mà tôi cho là phù hợp với tôi, có thể trước đó đã từng có người sống như vậy, thế nhưng chỉ vì hai từ "khác biệt" thôi mà cũng chịu đủ mọi phiền toái...
Nhưng ai có hay rằng, những
kẻ thích đánh giá lối sống của người khác là tốt xấu, đúng sai, phải
quấy, hay dở... chính là minh chứng cho thái độ tự cao tự đại luôn cho
mình là hơn người?? và rằng, những người mong muốn hay ép buộc người khác phải sống theo cách sống của họ chính là dấu hiệu của tâm lý bầy đàn còn sót lại??
Thôi
thì đành tự sướng:
"Cái mới ra đời thường gian nan bởi cái cũ
còn quá mạnh..."
Chẳng hề gì, cứ sống theo cách mà bạn cho là phù hợp với bạn.
Thiên hạ chỉ là đám đông rác rưởi,
Chẳng hề gì, cứ sống theo cách mà bạn cho là phù hợp với bạn.
Thiên hạ chỉ là đám đông rác rưởi,
dư luận chỉ là lũ mù mắt điếc tại lại
lắm mồm...
(Mình có đang chê bai ai không vậy?
Không. Chẳng chê ai cả.
Vì đám đông chỉ là con số 0 mà thôi!)
Chơi nào...
(5/6/12)
(5/6/12)
Không có nhận xét nào:
- Có ý kiến gì xin để lại lời bình chia sẻ.
- Viết bằng tiếng Việt có dấu để dễ đọc hơn.
- Nếu không đăng nhập blog, vui lòng ghi tên thật để tiện trao đổi.
Xin chào và chúc sức khỏe!