Khúc ca của huyễn ảo


Cả ngày hôm nay dán mắt vào màn hình vi tính đến độ chẳng còn nhìn rõ bất kỳ cái gì nữa, Trông trời, trời phủ màn sương... trông đất, đất giăng màu huyễn ảo... trông hoa, hoa cũng nhạt nhòa... trông người, người cũng nhạt nhòa ... như hoa...

Mắt đã mờ thì nhìn gì cũng chẳng tỏ... Mình nhìn không tỏ hay bản thân vật không tỏ? Phải chăng trời hôm nay phủ sương mờ ảo, người nhạt nhòa áng mây hay chính bản thân mình đang bị bao phủ bởi màn sương mờ ảo và bóng hình mình nhạt nhòa theo áng mây bay?..........

Cũng chẳng biết nữa... Có lẽ trời vẫn trong sáng như ngày nào và hoa vẫn rộ tươi như thuở trước, chỉ có mình nhạt nhòa huyễn ảo mà thôi?! Nhưng cũng có lẽ hôm nay trời bị sương giăng mắc thật và người cũng vướng mắc giăng sương thật?!

Ôi! Mọi thứ cứ loạn hết cả lên... Chẳng thứ gì có thể rõ ràng cả... Ồ!!! Mà đôi khi cứ để loạn lên thế này mà hay. Cần gì rõ ràng quá, cần gì minh bạch quá. Đôi khi, rõ ràng và minh bạch quá thì chẳng còn ai thiết sống trên đời này làm gì nữa...

Giả dụ như tình yêu. Chẳng may một triết gia nào đó cao tay đến độ định nghĩa được tình yêu thì có lẽ... chẳng còn ai muốn yêu nữa. Người ta yêu đôi khi bởi người ta chẳng biết yêu là gì, thế mới có cái để khám phá, thế người ta mới sẵn sàng lao đầu vào tình trường để ... thử thách, để mạo hiểm.

Chẳng ai nhớ bất kỳ một định nghĩa về tình yêu của các triết gia. Người ta chỉ nhớ tới định nghĩa tình yêu của nhà thơ mà thôi. Vì nhà thơ định nghĩa mà chẳng định nghĩa gì cả, hay nói đúng hơn, người ta nhớ tới định nghĩa tình yêu của các nhà thơ vì các nhà thơ làm cho tình yêu thêm phần khó hiểu hơn trước khi định nghĩa.

Đơn cử như định nghĩa của Xuân Diệu:

"Làm sao định nghĩa được tình yêu
Có nghĩa gì đâu một buổi chiều
Nó chiếm hồn ta bằng nắng nhạt
Bằng mây nhè nhẹ gió hiu hiu"

Một định nghĩa mà chẳng định nghĩa gì cả, có khi bắt người ta phải mơ mộng thêm về một khung cảnh buổi chiều với nắng nhạt. mây nhè nhẹ bay với ngọn gió hiu hiu thổi....

Mọi thứ không nên quá rõ ràng. Mọi thứ nên cứ để cho sương giăng màu trắng bạc để người ta lầm tưởng sương giăng với ánh trăng chiếu bên thềm như Lý Bạch năm xưa. Ai cần biết đó là ánh trăng sáng hay màu sương giăng? Màu sương giăng với ánh trăng quyện lẫn đến độ... chẳng nên phân biệt quá rõ ràng làm gì...

Mắt mình mờ hay cảnh vật xung quanh ảo.... cũng không nên biết quá rõ ràng. Cứ để cho cuộc đời mình trôi đi như áng mây trắng nhè nhẹ bay trong một buổi chiều có làn gió hiu hiu thổi........ Mình có thể đang yêu mà mình cũng có thể chẳng biết yêu là gì....

Cứ để cho mọi thứ quanh ta và ngay cả bản thân ta... được bao phủ bởi màn sương trắng bên thềm, mà cũng có thể được bao phủ bởi ánh trăng đang cùng ta... cất tiếng hát cho huyễn ảo lên ngôi...
CÁC BÀI VIẾT CÙNG CHỦ ĐỀ
NHẬN XÉT CỦA BẠN VỀ BÀI VIẾT
Comments
0 Comments

Không có nhận xét nào:

Lời thưa... Đóng lại Cảm ơn bạn đã đọc bài viết:
- Có ý kiến gì xin để lại lời bình chia sẻ.
- Viết bằng tiếng Việt có dấu để dễ đọc hơn.
- Nếu không đăng nhập blog, vui lòng ghi tên thật để tiện trao đổi.
Xin chào và chúc sức khỏe!

Feeds

Bài viết Nhận xét Online

Bạn ơi, cùng thở với tôi nhé...

Bài viết mới nhất

Bài viết ngẫu nhiên

Bình luận mới nhất