Ngồi nói chuyện với anh bạn cũ thời Đại học, ôn lại chuyện xưa, kể về những cái tên cũ... Phẳng lặng như mặt nước hồ thu... Không có gì quá ấn tượng...
Bạn bè... một thời chia nhau bát mì tôm... một thời san sẻ từng ly chè bưởi... Tưởng rằng thời gian sẽ dừng lại... Tưởng rằng những dấu ấn kia sẽ đọng lại mãi...
Mọi thứ vẫn cứ trôi đi... nhẹ nhàng như dòng sông... Không có điểm chung cũng chẳng có gì ghét bỏ... Thời cắp sách đến trường cứ vậy trôi... Chẳng đọng lại gì...
Vẫn những con người ấy... có thời ta đã từng thương thầm trộm nhớ... có thời ta đã từng tìm mọi cách để được làm quen nhau... Gặp gỡ rồi ly tán...
Vẫn những câu chuyện ấy... có thời nuôi dưỡng ta suốt những năm tháng đến trường... có thời ta đã vì nó mà lê mình hàng chục cây số giữa cái lạnh se se... Hợp tan như áng mây giữa trời...
Nếu gặp lại những con người ấy... ta sẽ nói gì đây?... có lẽ ngoài câu chào nhau như mình đã từng thì chẳng còn gì để có thể nói nữa... Nhạt nhẽo và vô vị...
Không có gì chung để chia sẻ... cũng chưa từng tạo cho nhau một vết thương đủ để nhớ dai... Lặng lẽ quên nhau từ khi nào không ai hay nhưng trong lòng mỗi người ai cũng biết...
Trên chặng đường đã qua và trên đoạn đường sắp tới, những mảnh ghép cứ nhẹ nhàng ghép vào, nhẹ nhàng tách ra và đôi khi đã tách ra để đến một lúc nào lại nhẹ nhàng ghép vào... Ghép vào rồi tách ra - Tách ra rồi ghép vào... Nhẹ nhàng và Lặng lẽ....
Kỷ niệm chỉ ở lại khi được nuôi dưỡng thường xuyên...
Và nó đã chết mà đôi khi không ai biết vì sao...
Chép miệng với ông bạn... "thôi thì... đôi khi cần buông tay cho kỷ niệm mãi mãi là một kỷ niệm..."
(1/3/12)
cho mượn đôi dép để nhớ kỉ niệm cái
Trả lờiXóaHehe, dép đẹp:D
Xóatrời dép ma de in TK hi hi
XóaKo made in tớ đâu, made in google đấy...hehe
Xóa