Ngày 1 tháng giêng năm Ất Dậu
Đêm
giao thừa đã qua. Tôi tiễn năm cũ ra đi trong thanh thản và nhẹ nhàng
nhưng tôi... tiễn tôi trong sự trống trải, hoang vắng và cô liêu.
Tôi
không trốn tránh tiếng gọi của thân xác bé nhỏ này vì tôi hiểu: trốn
tránh tức còn tồn tại, trốn tránh tức đợi chờ cho sự tái ngộ lần sau.
Tôi đối diện với nó nhưng... bất lực.
Nó
yếu thế hơn tôi khi nó không dám nhìn thẳng vào đôi mắt tôi. Nó khép
nép, nó ngượng ngùng, nó đánh trống lảng sang đủ mọi chuyện nhằm che dấu
đi sự thật: nó đang đối diện với cái nhìn của tôi.
Tôi
mạnh hơn nó về mọi phương diện, tôi không khép nép, không ngượng ngùng,
không đánh trống lảng và đặc biệt là dám nhìn thẳng vào đôi mắt nó để
đối diện, để đương đầu, để nhìn cho kỹ và để nó hiểu tôi.
Nó yếu hơn tôi và tôi mạnh hơn nó và cũng vì vậy: tôi đã thua.
Thua một cách trắng tay không gỡ. Tôi chiến đấu với nó trên mọi phương
diện nhưng tôi càng mạnh, tôi càng xa lầy. Tôi đối diện với nó, cố gắng
loại nó ra khỏi cuộc chơi nhưng càng cố gắng loại nó ra, tôi lại càng
lôi nó vào sâu hơn nữa.
Năm cũ đã qua. Năm mới lại đến!
Tiễn
một năm cũ thật dễ dàng nhưng chia tay "cái thằng tôi cũ" quá khó khăn
(và càng khốc liệt hơn nếu tôi nghĩ nó khó khăn) bởi lẽ nó là cặp song
trùng bí ẩn, chứa đầy mọi thể tính của cuộc chơi.
Đẩy nó ra tức kéo nó vào!
Đối diện với nó tức trốn tránh nó!
Mạnh hơn nó tức chấp nhận thua cuộc!
Năm mới đã về!
Một đêm vắng đầy trống trải. Trống trải trong sự thừa mứa.
Một đêm đầy hoang vắng và cô liêu. Hoang vắng và cô liêu trong tiếng cười tràn ngập.
Năm mới lại đến nhưng cái "thằng tôi" không hề mới. Nó luôn là thế trong dòng thác thời gian...
Không có nhận xét nào:
- Có ý kiến gì xin để lại lời bình chia sẻ.
- Viết bằng tiếng Việt có dấu để dễ đọc hơn.
- Nếu không đăng nhập blog, vui lòng ghi tên thật để tiện trao đổi.
Xin chào và chúc sức khỏe!