Đã lâu rùi không viết một cái gì đó cho ra hồn... vắng đề tài, vắng cảm xúc, vắng cả những va chạm nhỏ nhoi cho tâm hồn ứa máu...
Cuộc sống lặng lẽ trôi... bình thản ngày qua ngày như sáng là bình minh và chiều là hoàng hôn...
Thế là thế!
Thời gian nhích dần về phía chân trời... Cơ thể ngày một già đi... Tinh thần ngày một cằn cỗi...
Thế là thế!
Trẻ em thì lớn lên..
Người trưởng thành thì già đi...
Người già thì đi dần về nấm mồ hoang vắng...
Bình minh lùi dần cho hoàng hôn...
Hoàng hôn nhường chỗ cho màn đêm u tịch...
Trong màn đêm u tịch chỉ còn tiếng côn trùng
rỉ rả cùng tiếng tíc tắc của nhịp đập thời gian...
Ai bảo xuân sẽ còn mãi hay xuân đang nhường
chỗ cho mùa đông?
Ai bảo tuổi trẻ sẽ còn mãi hay tuổi trẻ đang
đi dần về tuổi già cô quạnh?
Ai bảo cuộc đời sẽ thịnh mãi hay cái thịnh đó
chỉ là dấu hiệu cho một thời đại đang suy vong?
Thế là thế!
Có tuổi trẻ ắt sẽ có tuổi già!
Có hưng thịnh ắt sẽ có suy vong!
Tưởng là thế mà KHÔNG phải thế!
Bởi tíc tắc qua đi là cái mới đã thành cái cũ
mất rồi!
Thế là thế mà thế lại không phải là thế...
Có cái gì là bình thường... là lặng
lẽ...là bình thản... là như cũ đâu?!
Không có nhận xét nào:
- Có ý kiến gì xin để lại lời bình chia sẻ.
- Viết bằng tiếng Việt có dấu để dễ đọc hơn.
- Nếu không đăng nhập blog, vui lòng ghi tên thật để tiện trao đổi.
Xin chào và chúc sức khỏe!