Ngồi cả ngày trước máy vi tính mà không viết được một chữ nào cho ra hồn...
Dạo này sao thế nhỉ???
Cầm quyển sách ra... rồi thở dài... gấp lại...
Bật ti vi lên... rồi thở dài... tắt đi...
Mở mấy bài nhạc hòa tấu... rồi thở dài... tắt âm thanh...
... thở dài...
Thở... như chưa bao giờ được thở...
Thở thật sâu...
Hít thật mạnh...
Theo dõi hơi thở đi vào... rồi đi ra... mang theo bao chất độc hại tích tụ từ lâu trong cơ thể... mang theo bao sự trống trải vô nghĩa... mang theo bao muộn phiền và bực dọc... Đau khổ đi vào và đi ra...
Cơ thể mình trở thành quán trọ... và phiền não trở thành khách trọ trong giây lát...
Chủ nhà không một lần lên tiếng về cung cách ăn ở luộm thuộm, lôi thôi của người khách trọ...
Khách trọ chưa một lần hỏi han về người chủ nhà của mình...
Khách trọ đến rồi đi... chủ nhà hững hờ đón và tiễn...
Đến và đi trở thành một thói quen cố hữu... đến nỗi sự có mặt của khách trọ không còn ảnh hưởng gì đến chủ nhà nữa và sự tồn tại của chủ nhà cũng dường như vắng bóng trong tâm trí người khách trọ...
Cả khách lẫn chủ có đó cũng như không có đó...
... Chỉ còn hơi thở nhẹ nhàng... đi vào rồi đi ra...
Không có nhận xét nào:
- Có ý kiến gì xin để lại lời bình chia sẻ.
- Viết bằng tiếng Việt có dấu để dễ đọc hơn.
- Nếu không đăng nhập blog, vui lòng ghi tên thật để tiện trao đổi.
Xin chào và chúc sức khỏe!