Mặc ngôn...


 

Có cái thắng khoác trên mình sự thất bại nghiệt ngã
Nó giúp ta nhận diện được chính mình

Có cái thua cợt đùa qua hào quang ảo vọng
Cố đưa nhau lên cao chỉ để trực chờ dìm xuống đáy...

Có cái được mà thật ra là đã mất
Nó đầy tràn mà lại trống rỗng hư hao

Có cái mất nhưng thật ra lại là được
Nó bớt dùm ta vài vật cản đi vào...

Có nỗi buồn không thể thốt thành câu
Nó rơi rơi trong từng ô ký tự

Có nỗi đau không thể khóc thành lời
Nó nghẹn đắng đến cồn cào da thịt...

Có niềm vui mà dấu hiệu chỉ là phù phiếm
Nó bình yên đến lặng lẽ như không

Có hạnh phúc mà tiếng cười đôi khi là thừa thãi
Nó cựa mình qua cái nhếch mép giản đơn...

Có nỗi nhớ ngập ngừng trong im lặng
Lại thiết tha trong tâm thức láng lai

Có niềm thương không thể tỏ ra ngoài
Bởi quá nhiều nên cử chỉ bất lực... thế thôi...!!
 

(6/7/12)
CÁC BÀI VIẾT CÙNG CHỦ ĐỀ
NHẬN XÉT CỦA BẠN VỀ BÀI VIẾT
Comments
0 Comments

Không có nhận xét nào:

Lời thưa... Đóng lại Cảm ơn bạn đã đọc bài viết:
- Có ý kiến gì xin để lại lời bình chia sẻ.
- Viết bằng tiếng Việt có dấu để dễ đọc hơn.
- Nếu không đăng nhập blog, vui lòng ghi tên thật để tiện trao đổi.
Xin chào và chúc sức khỏe!

Feeds

Bài viết Nhận xét Online

Bạn ơi, cùng thở với tôi nhé...

Bài viết mới nhất

Bài viết ngẫu nhiên

Bình luận mới nhất