Mênh mang


Mấy ngày nay tâm trạng có vẻ mênh mang khó tả. Mọi thứ cứ phiêu phiêu kiểu gì đó thật khó nắm bắt. Cứ ngỡ chạm vào được rồi thì lại chợt nhận ra đó chỉ là ảo ảnh, cứ ngỡ nắm được chúng rồi thì mới phát hiện ra mình vừa nắm bọt bóng xà phòng... Haizzz... Khó cho mình thiệt!


Muốn nhớ đến quê hương nhưng chẳng biết đâu là quê hương. Nơi tôi cất tiếng khóc chào đời, gượng ép lắm cũng chỉ tạm gọi là một ký ức xa vời. Mọi thứ theo thời gian đã đổi thay tất cả. Dòng sông nơi tôi tắm năm xưa giờ đã khác quá nhiều, thửa ruộng đám trẻ chúng tôi hay đá bóng cũng chẳng còn, mấy gốc cây cổ thụ chơi trốn tìm bây giờ cũng bị đốn sạch cho cái dự án mở đường quốc lộ... Bước chân về quê nhà như một người khách du lịch, ở ngay căn nhà nơi mình đã từng sống cũng như người xa lạ về chơi... Tôi về quê hay tôi đến quê??

Muốn nhớ đến cha mẹ nhưng cũng chẳng biết còn ai để mà nhớ. Mọi hình ảnh theo năm tháng cứ dần nhạt nhòa theo sương khói. Ngày trước về thăm quê, mang tiếng là thăm quê nhưng kỳ thật thăm cha mẹ là chính. Giờ biết thăm ai? Anh em ai cũng có gia đình riêng rồi, còn mình cứ như kẻ ngoài hành tinh.... Bây giờ thì mình đúng là lữ khách thật chứ chẳng đùa!!

 
Muốn nhớ đến bạn bè nhưng học xong ra trường là đường ai nấy đi. Lâu lâu tụ tập cà phê cà pháo rồi nhà ai nấy sống, nói chuyện rôm rả nhưng toàn trót lưỡi đầu môi, dăm ba câu chuyện tếu táo không đầu không đuôi chỉ đủ để giết thời gian... Mọi thứ toàn chạm ở ngoài da, chưa câu chuyện nào đủ khả năng vượt ra khỏi cái mặt nạ tuềnh toàng... Ai có thể nhìn thấy xương tủy trong ta nhỉ??

Muốn nhớ đến tình yêu nhưng cảm giác lúc này còn mênh mang phiêu lãng nhiều hơn cả những thứ vừa kể... Có một điều gì đó thật khó hiểu, thật khó nắm bắt, thật khó cảm nhận. Hình ảnh và tình yêu trong em cứ thấp thoáng nửa sương khói, nửa nhân ảnh khiến cái tật suy diễn của ta còn phát huy tác dụng dài dài... Sao mình thao thức tương tư hoài thế này vậy trời??

Muốn xây dựng cho mình một hướng đi thật riêng nhưng cái chất điên đó mãi không chịu chín muồi. Nuôi đến khi nào thì chất điên đó đủ trào ra, đủ bứt phá, đủ cách mạng chính cuộc đời của mình đây??... Mọi thứ cứ chập chờn mông lung... Hay là mình buồn ngủ?... Hay là mình đang ngủ nhưng lại mơ mình đang thức?... Hay là mình đang thức và mơ được nằm xuống là ngủ một giấc đến sáng?... Sao giữa thực và ảo cứ xoắn quyện vào nhau mãi không chịu rời thế nhỉ??

Muốn tập trung hoàn thành bài viết mà sao mình ghét... Ghét phải viết những điều không thích, ghét nghiên cứu học thuật, ghét thứ văn phong xã giao ước lệ, ghét viết những thứ mãi chỉ nằm trong sách vở.... Ghét! Ghét! Ghét!... Bực mình với những màn kịch rối rắm giả tạo của trò đời lắm lắm...!!... Thở một hơi dài lấy cảm hứng hoàn thành nhiệm vụ thôi nào...


Ước gì lúc này có bát mì gói ăn lấy sức nhỉ?
Ước gì đặt lưng xuống là có thể ngủ một giấc thẳng cẳng nhỉ?
Ăn mì rồi mới đi ngủ?
Hay ngủ rồi mới dậy ăn mì?

Đặt lưng xuống chưa chắc đã ngủ được vì còn bận nhớ em hoa nhài
Nhưng ăn mì gói lúc này chắc chắn no bụng
Việc gì chắc chắn thì làm trước. Đi ăn thôi!
(21/7/12)

CÁC BÀI VIẾT CÙNG CHỦ ĐỀ
NHẬN XÉT CỦA BẠN VỀ BÀI VIẾT
Comments
0 Comments

Không có nhận xét nào:

Lời thưa... Đóng lại Cảm ơn bạn đã đọc bài viết:
- Có ý kiến gì xin để lại lời bình chia sẻ.
- Viết bằng tiếng Việt có dấu để dễ đọc hơn.
- Nếu không đăng nhập blog, vui lòng ghi tên thật để tiện trao đổi.
Xin chào và chúc sức khỏe!

Feeds

Bài viết Nhận xét Online

Bạn ơi, cùng thở với tôi nhé...

Bài viết mới nhất

Bài viết ngẫu nhiên

Bình luận mới nhất