Nửa đêm...
Không một âm thanh nào vọng tới... không tiếng gió thổi, không tiếng chim hót, không tiếng xe cộ, không tiếng người, không tiếng đập của trái tim, không tiếng thở... tĩnh lặng, vắng vẻ...
Một mình...
Không một manh áo trên người... không tư tưởng, không suy nghĩ, không ngôn từ, không khát vọng, không ước mơ, không nhu cầu, không ham muốn, không truyền thống, không tìm cầu, không chối bỏ... rũ sạch mọi thứ rác rưởi của quá khứ tích góp, của tương lai hy vọng, của hiện tại mong manh... trống rỗng, trần truồng...
Một mình và tĩnh lặng...
Vắng vẻ và trống rỗng...
Mặt đất dưới chân bồng bềnh như mây trắng... mọi thứ cứ tan dần... loãng ra... thành nước... thành không khí... thành hư vô....
Thể xác rơi tự do...vào hố thẳm không đáy....
Mọi biên giới mờ dần... sự phân chia bắt đầu xóa bỏ...
Một mình và tĩnh lặng....
Hiểu biết và yêu thương...
Đôi cánh của sáng tạo khẽ đập.... Cơ thể bắt đầu bay lên... cao mãi ... cao mãi... Trái tim hòa nhịp cùng vũ trụ mênh mông...
Vô thanh... cất tiếng hát...
Sự sống... lên ngôi....
Không có nhận xét nào:
- Có ý kiến gì xin để lại lời bình chia sẻ.
- Viết bằng tiếng Việt có dấu để dễ đọc hơn.
- Nếu không đăng nhập blog, vui lòng ghi tên thật để tiện trao đổi.
Xin chào và chúc sức khỏe!