Giữa cái bí bách nóng nực của nắng trời vào những ngày đầu hạ, sự mát mẻ về đêm có gì đó khiến ta có cảm giác bình yên và thanh thản... Thế nhưng, những hạt mưa rả rích trong sự vắng vẻ hắt hiu lại đánh thức trong ta một hoài niệm gì đó khó nói thành lời...
Giữa
cái cảm xúc nửa bình yên nửa trằn trọc, nửa thanh thản nửa nhớ nhung
đó... cố gượng ép bản thân vào một khuôn mẫu chỉnh chu ngay thẳng đôi
khi lại giết chết vẻ đẹp tự nhiên của thực tại phì nhiêu, sinh động...
Thôi thì, cứ để cảm xúc tự trôi trong sự trầm mặc của ngữ ngôn phi chân -
vọng...
Mưa rả rích
Từng giọt... từng giọt... rơi
Đêm lặng lẽ
Đếm nỗi buồn... lả lơi
Nằm trằn trọc
Từng cơn... từng cơn... say
Kim tích tắc
Gọi nhung nhớ... đong đầy
Trong canh trường quạnh quẽ
Âm đồng hồ gợi khơi
Đung đưa vùng ảo tượng
Miền viễn xứ gọi mời
Nao nao nhòa nhân cảnh
Canh cánh niềm tịch liêu
Tương tư phi chân - vọng
Tháng gửi ngày phiêu phiêu
Từng giọt... từng giọt... rơi
Đêm lặng lẽ
Đếm nỗi buồn... lả lơi
Nằm trằn trọc
Từng cơn... từng cơn... say
Kim tích tắc
Gọi nhung nhớ... đong đầy
Trong canh trường quạnh quẽ
Âm đồng hồ gợi khơi
Đung đưa vùng ảo tượng
Miền viễn xứ gọi mời
Nao nao nhòa nhân cảnh
Canh cánh niềm tịch liêu
Tương tư phi chân - vọng
Tháng gửi ngày phiêu phiêu
Hoang hoài mưa đầu hạ
Khắc khoải giọt sầu rơi
Rả rích cùng tích tắc
Không có nhận xét nào:
- Có ý kiến gì xin để lại lời bình chia sẻ.
- Viết bằng tiếng Việt có dấu để dễ đọc hơn.
- Nếu không đăng nhập blog, vui lòng ghi tên thật để tiện trao đổi.
Xin chào và chúc sức khỏe!