Mưa...




Chủ nhật mưa rơi thoang thoáng rầu
Tôi ngồi đếm lá dọc canh thâu
Giọt nào len lỏi qua năm ngón
Buồn nào thấp thoáng dưới mi sâu

Người ở phương xa nhan ủ dột
Người ở trong lòng diện than van
Hai kẻ hai nơi hai tâm sự
Một nỗi tình chung lòng chứa chan
......

Nhớ một hôm nào... ngày mới đây
Quan tâm trao gửi mãi dâng đầy
Tặng một tiếng thương trong e thẹn
Gửi sự sẻ chia trong ngất ngây

Hai tay khoảng cách chìa tay nắm
Hai lòng nối kết mộng trời xanh
Mỗi bên mỗi nửa không hơn kém
Mỗi nửa mỗi bên tự viên thành
......

Thế rồi một hôm tự nhiên xa
Tự nhận đôi ta đã phôi pha
Tự nhận tình ta thôi chung giọng
Tự nhận hai người... tự nhiên xa..

Tự nhiên như lá rơi về cội
Tự nhiên như nước chảy theo nguồn
Tự nhiên như thể nhiên như tự
Chẳng hiểu vì sao... tự nhiên...buồn...
....

Buồn trong nỗi nhớ... buồn như thể
Như thể tồn sinh... tự sầu mang
Buồn trong đêm vắng... buồn lặng lẽ
Như thể mưa đêm... tự đi hoang...

(22/4/12)

CÁC BÀI VIẾT CÙNG CHỦ ĐỀ
NHẬN XÉT CỦA BẠN VỀ BÀI VIẾT
Comments
0 Comments

Không có nhận xét nào:

Lời thưa... Đóng lại Cảm ơn bạn đã đọc bài viết:
- Có ý kiến gì xin để lại lời bình chia sẻ.
- Viết bằng tiếng Việt có dấu để dễ đọc hơn.
- Nếu không đăng nhập blog, vui lòng ghi tên thật để tiện trao đổi.
Xin chào và chúc sức khỏe!

Feeds

Bài viết Nhận xét Online

Bạn ơi, cùng thở với tôi nhé...

Bài viết mới nhất

Bài viết ngẫu nhiên

Bình luận mới nhất