Vậy là các bạn nhỏ của tôi đã trải qua một cuộc chiến nho nhỏ trong đời - thi Đại học. Sau cuộc chiến này, có người chiến thắng, có kẻ chiến bại trong việc thành tựu ước mơ của mình...
Ngẫm
lại mười năm trước, vào thời gian này, cũng có kẻ ra chiến trường...
nhưng không như những chiến binh khác, anh chàng chiến binh này ra trận
với một tâm trạng hết sức khác người...
TRƯỚC GIỜ THI ĐẠI HỌC
Tôi
đến rồi đi đơn giản thôi
Chỉ
qua tiếng khóc nụ môi hồng
Mà
sao giông tố chẳng thương xót
Vùi
dập thân tôi tội thế này
...
Nào
thi nào cử nào đua tranh
Tôi
đã ra đi khỏi lụy mình
Vương
vấn nợ đời… ôi trả nốt
Trong
mưa trong bão đỡ ướt mi!
(2/6/2001)
Cầm giấy báo đậu Đại học, trước sự hy
vọng của nhiều người, anh chàng này đã không đủ dũng khí vứt bỏ con
đường kiến thức đầy bí ẩn đang chờ đón trước mặt, đành nhắm mắt mà trả
nốt... nợ đời...
...
Sau
mười năm, cũng cùng một tâm trạng, cũng cùng một hoàn cảnh, chàng chiến
binh ngày xưa lại tiếp tục được nhận một giấy triệu hồi mới... nhưng
lần này... anh chàng này đã nuôi dưỡng đủ dũng khí để từ bỏ tất cả những
kiến thức mang vác trên người nhằm thành tựu cho một ước mơ... cũng hết
sức khác người... trở thành một lữ khách lang thang trên con đường
không có đích đến...
Nên vui mừng hay đón rước âu lo?
…
Đóng học phí
Dự khai giảng
Gặp giáo sư
Triển khai luận án
Lặn ngụp trong sách vở
Mò mẫm câu cú văn từ
…
Ngóc đầu dậy
Đầy chữ nghĩa lượn lờ trước mắt
Há mồm ra
Triết lý ào ào tuôn
…
Chim gõ kiến gõ lóc cóc ngày đêm
Chú két con hót âm thanh vô nghĩa
Con cá nhỏ đớp thức ăn thừa thãi
Và bầy cừu sợ hãi lúc thế cô
…
Đầu mụ mẫm với luận án từ chương
Và bỏ quên đóa hoa dại ven đường mới nở
Mải cân đo giữa đúng – sai, phải – trái
Tình sạn chai trước nước mắt vừa rơi
…
Ôi văn bằng lỡ một mai ai cấp
Và cái nhìn cũng mượn mắt tha nhân
Thì ngày đó giữa tử sinh trống trải
Mắt trong ta đã miên viễn mù màu
…
(26/4/2011)
Mười năm...
Một
chặng đường không ngừng học hỏi, không ngừng tích lũy, không ngừng tìm
kiếm....để cuối cùng cái mà ta đạt được chính là sự từ bỏ... không luyến
tiếc!!
Đúng! Mười năm tích lũy chỉ là để... từ bỏ, nắm thật nhiều chỉ là để... buông ra!
Tb/Gia đình hay tin nhắn vào một câu nói cụt ngủn "anh cũng thường thôi".... và họ cũng nhận được một nụ cười rất hào sảng "Vâng... con cũng thường thôi
Mười năm chỉ... thế thôi!
Không có nhận xét nào:
- Có ý kiến gì xin để lại lời bình chia sẻ.
- Viết bằng tiếng Việt có dấu để dễ đọc hơn.
- Nếu không đăng nhập blog, vui lòng ghi tên thật để tiện trao đổi.
Xin chào và chúc sức khỏe!