Tết đến nơi rồi, ai cũng lo trang hoàng nhà cửa, sắm sửa vật dụng, mua hoa về trưng, mua nhang đèn, cây trái để cúng ông bà, tiễn ông táo về trời, giã biệt cô chủ mùa đông lạnh lẽo và hân hoan đón nàng xuân ghé thăm…
Đất trời cũng thật lạ… phối trí cho mùa đông lạnh lẽo hoang tàn ngay sát nàng xuân rực rỡ ánh nắng ban mai… để rồi… tuyết mùa đông vừa qua là gió xuân phơi phới tràn về…
Mùa đông và mùa xuân…
Rác rưởi và hoa thơm…
Khổ đau và hạnh phúc…
Để nhận diện mùa xuân với vẻ rực rỡ, huy hoàng thì trời đất cần đến mùa đông lạnh lẽo, vạn vật tiêu điều…
Để bông hoa có thể nở rộ hết vẻ tươi thắm của nó thì cũng cần đến đống rác rưởi bẩn thỉu tanh hôi…
Để nhận diện được thế nào là hạnh phúc, ta cũng phải trải nghiệm những đớn đau tột cùng…
Mùa xuân tồn tại được là nhờ mùa đông hiện hữu, hoa tồn tại được là nhờ có phân và rác dưỡng nuôi, hạnh phúc hiện hữu được là nhờ có khổ đau đã từng nếm trải…
Trong ba tháng mùa đông, vạn vật im lìm như cảnh trời chiều chạng vạng để nuôi dưỡng và ấp ủ sinh lực cho một ngày xuân tươi mới…Bông hoa có hương thơm ngào ngạt và bung nở trong nắng bình minh cũng chính là nhờ sự chuyển hóa năng lượng của rác rưởi hôi tanh…Hạnh phúc mà ta hân hoan đón nhận cũng chính là khổ đau đã được chuyển mình trong một hình hài mới…
Nhìn thấy hoa, ta nhận diện được rác đang ủ mình trong đó và nhìn thấy rác rưởi hôi tanh cũng có bông hoa thơm đang ngủ ngầm…Ta mừng rỡ đón xuân sang cũng phải nhìn thấy trong mùa xuân có mùa đông đang hiện hữu cũng như nhìn mùa đông mà thấy mùa xuân đang tràn về…Những khổ đau mà ta đã, đang và sẽ vướng phải cũng chứa đựng những hạt giống của hạnh phúc thật sự cũng như nhìn hạnh phúc mà thấy được trong đó cũng chứa đựng những hạt giống của khổ đau…
… Ngày tết sắp về, nơi nơi rực rỡ sắc màu, hoa thơm nở rộ khắp chốn… Người ta sợ hãi khi nói những chuyện xui xẻo vào ngày đầu năm, người ta khinh thường những bông hoa đang tàn úa…
Có một câu truyện cổ tích Ấn Độ kể rằng: ở một vùng nọ, có hai chị em song sinh, cô em tên là Đẹp còn cô chị tên là Xấu. Trời phú cho cô em sắc đẹp tuyệt trần, Hằng Nga giáng thế nhưng khổ nỗi, trời cũng cướp đi của cô chị tất cả những gì mà một người phụ nữ mơ ước. Có thể nói, một là Thúy Kiều, một là Thị Nở; một là Tây Thi, một là Chung Vô Diệm… Trớ trêu thay, định mệnh khắc nghiệt bắt hai chị em ở chung với nhau như hình với bóng, chẳng ai có thể rời ai được nửa bước… Đến tuổi cập kề, rất nhiều vương tôn công tử mang sính lễ đến xin hỏi cưới cô Đẹp về làm vợ nhưng với điều kiện: phải cưới luôn cả cô Xấu thì cô Đẹp mới bằng lòng…. Thế là dù rất muốn, dù rất hâm mộ, dù rất si mê… cái dung nhan mỹ miều của cô Đẹp nhưng tất cả đều chạy dài khi đối diện với cô Xấu… Đành lặng lẽ tiếc rẻ đứng ngắm cô Đẹp từ xa…
Thật là: sợ cái xấu thì chẳng bao giờ có cái đẹp, sợ hoa tàn thì chẳng bao giờ có hoa tươi, sợ mùa đông thì chẳng bao giờ có mùa xuân, sợ đớn đau thì không bao giờ có hạnh phúc, sợ thất bại thì thành công cũng xa vời….
…………….
Ai có thể cảm nhận được vẻ đẹp của mùa đông?
Ai có thể chiêm ngưỡng sự rực rỡ của bông hoa đã úa màu?
Ai có thể nuôi dưỡng hạt giống hạnh phúc đang ngủ ngầm trong đớn đau?
.................
Có đáng để kiêu hãnh bởi ta đang thành công?
Có đáng để ngạo đời bởi ta có quá nhiều quyền lực?
Có đáng để bi quan khi ta gặp thất bại?
Có đáng để luyến tiếc khi cơ hội đã qua đi?
…………..
Nhìn rác rưởi tanh hôi ta nhìn thấy hạt giống của đóa hoa đang khoe sắc, nhìn sự thất bại như những chất liệu cho thành công, nhìn mùa đông lạnh lẽo mà thấy mùa xuân nắng ấm đang tràn về…….
Nhành cúc trắng nhặt lên từ rác thải
Trưng giữa phòng vẫn rạng vẻ thanh tao
Đời đã chết, ta xin ta sống lại
Sạch bụi đường, phục hoạt nét hào hoa…
Không có nhận xét nào:
- Có ý kiến gì xin để lại lời bình chia sẻ.
- Viết bằng tiếng Việt có dấu để dễ đọc hơn.
- Nếu không đăng nhập blog, vui lòng ghi tên thật để tiện trao đổi.
Xin chào và chúc sức khỏe!