Cũng phải nửa tháng nay mình không được nhìn tia nắng bình minh, một phần vì trời mưa, một phần vì tâm trạng, một phần vì mây trời và một phần vì... bận nhắm mắt đi ngủ. Sáng nay quyết định đi tắt đón đầu, cố thức để gặp gỡ ánh ban mai...
Kể ra cơn bão đợt này kéo đến cũng khá dai dẳng... đắm chìm vào những ca khúc với đầy những ca từ ủy mị khiến tâm hồn mình cũng trùng xuống trông thấy... Chưa biết hệ quả là gì, chỉ thấy cơ thể lại sụt thêm vài ký, mắt lại thêm trũng, da lại thêm xanh ... Má hóp lại hoàn má hóp, xương khô lại hoàn xương khô...
Căng mắt giữa đêm thâu đợi nắng... Chưa thấy nắng xuất hiện thì gọi Hồng Nhung thức dậy nói chuyện chơi... Tiếng hát của người phụ nữ hai con nghe vẫn còn ríu rít và thánh thót chán. Đúng là thời gian có thể làm phai mờ tất cả, nhưng cũng chính thời gian giúp tôn thêm chiều sâu cho vẻ đẹp và sự trải nghiệm mà tuổi trẻ khó có được...
Mọi thứ phải qua đi, định luật muôn đời phải thế... Tuổi thơ, sự hồn nhiên, những trò chơi tinh nghịch theo dòng thời gian xô đẩy chẳng để lại dấu tích gì... Có chăng chỉ là những ký ức tồn lưu trong những hoài niệm xa xôi...
Bước qua tuổi thơ hồn nhiên tinh nghịch là đến giai đoạn tò mò chập chững bước chân vào tình yêu... Cứ ngỡ là còn mãi, ấy vậy mà cũng bởi hai tên Hắc - Bạch Vô thường oái oăm thích chơi khăm nhau... Chúng đá đít những mộng mơ đầu đời của ta thành những vết thương đau đớn khiến trái tim mỏng manh chằng chịt những miếng vá....
Tia nắng hắt
qua chấn song cửa sổ mong manh như làn sương mỏng rọi vào chiếc giường có Lão Hạc
thế kỷ 21 đang ngồi gõ phím lạch cạch... Ngồi chơi với bàn phím cũng tí tách vui
tai chẳng kém chú bé đang nghịch nắng trong bài hát... (xưa Lý Bạch ví trăng là sương, nay ta thích ví nắng
là sương, ai đúng ai sai không cần thiết tranh luận, có lẽ mình thích chơi
khác người...)
"Đàn chim bay đi, tuổi thơ qua đi, chỉ còn những trưa vắng, chỉ còn những im lặng....". Đó là ca từ bài hát... Nếu muốn sửa lại cho phù hợp với hoàn cảnh của mình thì phải viết là.... "Kỷ niệm qua đi, nỗi nhớ qua đi, chỉ còn mình ta với sự im lặng vĩnh hằng..."
"Xòe tay đón nắng, đợi nghe tiếng chim hót, mơ quay lại tuổi thơ...". Đó cũng là những ca từ của bài hát... Qua đôi tai của mình, chúng lại trở thành " Xòe tay đón ngày mới, đợi những điều chưa biết đang về, qua hết rồi những mộng mơ, sống hết mình với điều đang có..."
Đàn chim tắm nắng, ta tắm tình yêu...
Chú bé nghịch nắng, ta nghịch sương rơi...
Nắng ấm áp với những tia nắng long lanh...
Tình yêu viên mãn như những hạt sương mong manh đầu cành...
Nắng là tình yêu...
Nắng cũng là hạt sương yêu kiều...
Nắng long lanh...
Như tình yêu vẫn mong manh yểu điệu...
Xòe bàn tay đón tia nắng mới...
Mở bàn tay chào tình yêu về...
Nắng về đâu?...
Tình về đâu?...
Chỉ là bong bóng xà phòng... vụn vỡ giữa trời mây...
Chú bé nghịch nắng, ta nghịch sương rơi...
Nắng ấm áp với những tia nắng long lanh...
Tình yêu viên mãn như những hạt sương mong manh đầu cành...
Nắng là tình yêu...
Nắng cũng là hạt sương yêu kiều...
Nắng long lanh...
Như tình yêu vẫn mong manh yểu điệu...
Xòe bàn tay đón tia nắng mới...
Mở bàn tay chào tình yêu về...
Nắng về đâu?...
Tình về đâu?...
Chỉ là bong bóng xà phòng... vụn vỡ giữa trời mây...
Tái bút
"Đàn chim bay đi, chỉ còn những trưa vắng.
Tuổi thơ qua đi, chỉ còn những im lặng"
Tuổi thơ qua đi, chỉ còn những im lặng"
(Nghịch nắng)
Không có nhận xét nào:
- Có ý kiến gì xin để lại lời bình chia sẻ.
- Viết bằng tiếng Việt có dấu để dễ đọc hơn.
- Nếu không đăng nhập blog, vui lòng ghi tên thật để tiện trao đổi.
Xin chào và chúc sức khỏe!