Nhớ và quên?




Ngẩn ngơ nhìn trời, trời đêm im tiếng thở

Ngác ngơ nhìn đất, đất lặng im không lời

Mở vi tính, nhìn những bàn phím vô hồn...cố sắp xếp tư duy theo một trật tự logic nào đó, cái đọng lại chỉ là....
Nhắm mắt vào... tự nhiên bàn tay bắt đầu gõ lách cách và trên màn hình dần hiện lên những con chữ mà chính tôi cũng không biết...

Tôi thấy quá khứ đang đến trong tương lai sắp xảy ra...
Tôi thấy tương lai đã qua trong quá khứ không còn hiện hữu...
Tôi thấy hiện tại đang xảy ra trong quá khứ xa xăm...
Tôi thấy hiện tại đang xảy ra trong tương lai mờ ảo...

Tôi thấy người đã chết...
Tôi thấy người chưa sinh...
Tôi thấy nhiều người khác, trong đó có em...
Tôi thấy chính tôi...đang cùng nhau hiện hữu

Tôi thấy một đứa trẻ vừa chào đời...
Tôi thấy một cậu bé đang đùa chơi...
Tôi thấy một thanh niên đang ngồi suy tư...
Tôi thấy một ông già đang ho lụ khụ...
Tôi thấy một quan tài đang đưa xuống nấm mồ lạnh lẽo...
....
Trịnh Công Sơn ơi, một hạt bụi có thể "bỏ mặc" một vũ trụ bao la được chăng... cũng như một vũ trụ bao la có thể "bỏ mặc" một hạt bụi nhỏ bé được chăng?
Trịnh Công Sơn ơi, một giọt nước có thể "bỏ mặc" một đại dương được chăng...cũng như một đại dương có thể "bỏ mặc" một giọt nước được chăng?

Làm sao tôi có thể "bỏ mặc " căn nhà nơi tôi sinh ra và nấm mồ nơi tôi nằm xuống khi căn nhà và nấm mồ là một?
Làm sao tôi có thể "bỏ mặc" màn đêm khi màn đêm chính là một hiện hữu khác của ánh ban mai rực rỡ tươi hồng?
Làm sao tôi có thể "bỏ mặc" hạt mưa khi chính tôi đang "nhớ" một đám mây, một cơn gió, một ánh nắng chiều phai phai?
Làm sao tôi có thể "bỏ mặc" người tôi yêu thương và người tôi căm ghét khi yêu thương và căm ghét đang tồn tại chính trong thân xác của tôi?
Làm sao tôi có thể "bỏ mặc" người cũng như "bỏ mặc" chính tôi khi chính "người" và "tôi" chỉ khác nhau ở cái tên gọi tạm thời?
....
Tôi ngồi đây và nhớ...
Tôi ngồi đây và quên...
Tôi thấy trong cái "quên" bắt đầu từ cái "nhớ" và tôi cũng thấy cái "nhớ" bắt đầu từ cái "quên"...
Tôi thấy trong cái "bỏ mặc" chớm nở sự  "yêu thương" và trong cái "yêu thương" đã nhen nhóm cái "bỏ mặc"...

"Tôi buồn giữa cuộc vui"...hay tôi vui trong nỗi buồn?
"Tôi buồn không bàn tay"...hay có tay mà không nắm?
"Tôi ngồi giữa đời tôi."..hay đời tôi đang ngồi giữa mọi người?
"Tôi bỏ mặc tôi là ai"....hay tôi bỏ mặc cái ai trong đời mình?

Tôi không nhớ nữa...
Tôi không bỏ mặc nữa...
Tôi là... thế thôi!
(10/8/11)
---------------------------------------------------------------
EM ĐI BỎ MẶC CON ĐƯỜNG
(Trịnh Công Sơn)

Bỏ mặc căn nhà bỏ mặc tôi
Bỏ mặc nơi đây bỏ mặc người
Bỏ trăm năm sau ngàn năm nữa
Bỏ mặc tôi là tôi là ai

Em đi bỏ lại con đường
Bờ xa cỏ dại vô thường nhớ em
Ra đi em đi bỏ lại dậm trường
Ngàn dâu cố quận muôn trùng nhớ thêm

Bỏ mặc đêm dài bỏ mặc tôi
Bỏ mặc gian nan bỏ mặc người
Bỏ xa xôi yêu và gần gũi
Bỏ mặc tôi buồn giữa cuộc vui

Bỏ mặc mưa về bỏ chiều phai
Bỏ mặc hư vô bỏ ngậm ngùi
Bỏ đêm chưa qua ngày chưa tới
Bỏ mặc tay buồn không bàn tay

Bỏ mặc vui buồn bỏ mặc ai
Bỏ mặc không chăn bỏ mặc người
Bỏ tôi hoang vu và nhỏ bé
Bỏ mặc tôi ngồi giữa đời tôi.
CÁC BÀI VIẾT CÙNG CHỦ ĐỀ
NHẬN XÉT CỦA BẠN VỀ BÀI VIẾT
Comments
0 Comments

Không có nhận xét nào:

Lời thưa... Đóng lại Cảm ơn bạn đã đọc bài viết:
- Có ý kiến gì xin để lại lời bình chia sẻ.
- Viết bằng tiếng Việt có dấu để dễ đọc hơn.
- Nếu không đăng nhập blog, vui lòng ghi tên thật để tiện trao đổi.
Xin chào và chúc sức khỏe!

Feeds

Bài viết Nhận xét Online

Bạn ơi, cùng thở với tôi nhé...

Bài viết mới nhất

Bài viết ngẫu nhiên

Bình luận mới nhất