Đầu tuần, sau một thời gian im hơi lặng tiếng, hôm nay quyết định tái xuất giang hồ bằng... lời than thở... xưa như trái đất...
Ngày mai nộp báo cáo.... mà giờ chưa viết được chữ nào hết... Lang thang tìm cảm hứng cả tháng nay mà... bó tay rồi...
Một tháng nay mình làm gì nhỉ??... không blog... không chat... không sách vở... chả biết đã làm gì mà cũng hết... một tháng...
Quên hết rồi!!!
Nên quên!
Nhớ làm gì!
Chả có gì để nhớ
Chả có gì đáng để nhớ
Thời gian như bóng câu qua cửa sổ... như một áng mây phù du và tạm bợ...
Nên quên!
Cuộc đời... quay đi quay lại.. cũng chỉ là giấc mộng Nam kha... khi mơ thì không ai biết mình đang mơ nhưng khi tỉnh lại thì trăm năm cũng chỉ là một khắc... tạm bợ... phù du.. ảo ảnh...
Chả có gì để nhớ!
Nhớ cái gì? Nhớ mộng ước tuổi thơ? Nhớ hoài bão cao rộng? Nhớ tương lai huy hoàng? Nhớ.....
Chả có gì đáng để nhớ!
Tuổi thơ đẹp nhưng cũng qua rồi!
Hoài bão lớn rồi cũng chỉ làm bạn với nấm mồ xanh cỏ...!
Tương lai huy hoàng rồi cũng có ngày... trở về với cát bụi hoang vu!
Chết!
Chỉ có cái chết là đẹp!
Chỉ có cái chết là huy hoàng!
Chỉ có cái chết là vĩnh hằng với thời gian!
Nhưng chết chỉ tồn tại trên cơ sở cái sống. Không có sống sao có cái chết?
Vậy sống sao cho đẹp để cái chết có được cái rực rỡ và huy hoàng của giây phút hồi sinh và chuyển hóa??
SỐNG MỚI LÀ QUAN TRỌNG!
Mà SỐNG thì phải là ĐANG chứ không thể nói là ĐÃ hay SẼ.... vậy NHỚ tức là ĐÃ mà HY VỌNG tức là SẼ...
... thế nên...
CHẢ CÓ GÌ ĐÁNG ĐỂ NHỚ!
CHẢ CÓ GÌ ĐÁNG ĐỂ HY VỌNG!
Nên quên?...
Ủa?!...
... có NHỚ đâu mà QUÊN nhỉ??
Không có nhận xét nào:
- Có ý kiến gì xin để lại lời bình chia sẻ.
- Viết bằng tiếng Việt có dấu để dễ đọc hơn.
- Nếu không đăng nhập blog, vui lòng ghi tên thật để tiện trao đổi.
Xin chào và chúc sức khỏe!