Nhớ...


Trời Sài Gòn nóng như thiêu như đốt, thời tiết miền Nam như cái lò luyện linh đan... vậy mà chẳng có viên linh đan nào được luyện... chỉ có một thằng người bực bội với cao xanh..

Thèm một dòng sông phẳng lặng... thèm được cởi truồng tắm sông... thèm được vẫy vùng trong dòng nước trong vắt mát rượi... thèm được lặn ngụp thật sâu vào dòng chảy lặng lẽ của thời gian...

Dòng sông vẫn trôi đi... như thời gian vẫn lả lướt qua... mọi thứ đều phải chảy.... tuổi thơ tắm sông may ra chỉ còn đọng lại trong ký ức nhạt nhòa của giấc mơ không bao giờ quay lại...

Nhớ... Nhớ dòng sông tuổi thơ... Nhớ những thằng bạn cởi truồng chạy rong khắp phố... Nhớ nụ cười giòn tan không ưu tư... Nhớ ánh mắt trong veo không gợn sóng... Nhớ những ngày đã qua... đôi khi chẳng biết nhớ để làm gì...

Những gì đã qua... dù vui hay buồn... dù đẹp hay xấu... dù mãn nguyện hay thấp thỏm âu lo... và dù gì đi nữa thì tất cả những gì đã qua đều tuyệt đẹp... Chế Lan Viên không hề sai khi cho rằng mảnh đất đã đi qua sẽ hóa tâm hồn... Chúng trở thành tâm hồn vì chúng làm mỗi chúng ta bâng khuâng khi hồi tưởng...

Nhớ... Nhớ về em... Nhớ nụ cười vui vẻ... Nhớ tiếng khóc nghẹn ngào... Nhớ câu chuyện không đầu không đuôi... Nhớ hơi thở bình yên lặng lẽ... Nhớ tiếng nhớ từ em... Tình yêu là thế... Có khi giận hờn... có lúc yêu thương... có khổ đau và có hạnh phúc.... và tất cả sẽ đều trở thành tâm hồn trong ta bởi chúng làm ta xa xăm khi nhớ lại...

Sóng chẳng bởi dòng sông cũng như nóng chẳng bởi ở tiết trời... Nhớ chẳng bởi xa cũng như yêu chẳng bởi vì cái gì.... Sóng ở dòng sông cuồn cuộn khi lòng ta nhớ da diết một ai đó... Nóng ở tiết trời bởi ta yêu tha thiết một ai đó...

Câu hò thân thương sẽ ngân nga trôi cùng giọng hát... Thuyền nhẹ nhàng lướt qua trước sự chảy miết của dòng sông.... ta vẫn nhớ về em trong tình yêu miên viễn của đất trời...và dù ta có xa nhau bởi khoảng cách địa lý thì nỗi nhớ trong tâm hồn sẽ kéo hai ta xích lại gần nhau trước sự bất lực của thời gian...


Hãy cứ cởi truồng tắm sông khi ta còn có thể...
dòng sông trôi đi sẽ trở nên vô nghĩa nếu ta đủ khả năng bơi cùng với nó trong mọi khoảnh khắc trôi qua...

Hãy tin như thế và hãy sống như thế...
mọi lời hẹn thề sẽ trở thành phù phiếm khi ta không đủ niềm tin chờ đợi trước sự thách đố của thời gian...
(30/3/12)

CÁC BÀI VIẾT CÙNG CHỦ ĐỀ
NHẬN XÉT CỦA BẠN VỀ BÀI VIẾT
Comments
0 Comments

Không có nhận xét nào:

Lời thưa... Đóng lại Cảm ơn bạn đã đọc bài viết:
- Có ý kiến gì xin để lại lời bình chia sẻ.
- Viết bằng tiếng Việt có dấu để dễ đọc hơn.
- Nếu không đăng nhập blog, vui lòng ghi tên thật để tiện trao đổi.
Xin chào và chúc sức khỏe!

Feeds

Bài viết Nhận xét Online

Bạn ơi, cùng thở với tôi nhé...

Bài viết mới nhất

Bài viết ngẫu nhiên

Bình luận mới nhất