Sau bao đêm thức trắng
Tôi đã gặp bình minh
Giữa canh khuya tĩnh
lặng
Nụ cười của lặng imÁnh sao trời thấp thoáng
Trăng mười bốn u huyền
Soi qua khung cửa hẹp
Đôi mắt tỏ uyên nguyên
Trăng trong đêm bình thản
Thấp thoáng mây phiêu bồng
Nằm nghiêng nghe gió hát
Vạn vật như vũ công
…
Bao nhiêu năm trôi nổi
Bao sợi tóc rụng rơi
Miệt mài trong vô vọng
Cuộc hành hương không lời
Bế tắc không lối thoát
Mệt mỏi một trò đời
Dừng chân tìm chốn nghỉ
Khép mọi cửa gọi mời
Sau bao đêm tìm kiếm
Kiếm mãi tìm không ra
Quay đầu buông tất cả
Ta chợt thấy chính ta
…
Trăng tỏa ánh nắng vàng
Mây trắng trôi lảng vảng
Đưa ảo ảnh lang thang
Nghe thấy rồi im lặng
Âm thanh của vô thanh
Nhìn thấy rồi ảo ảnh
Ảnh tượng của chân thường
Ta thấy rồi bình minh
Của sao trời tĩnh lặng
Ta nằm mãi trong đời
Cuộc hành hương dừng hẳn
Ta hát mãi trong đêm
Nghe như lời gió hát
Ta lớn mãi không ngừng
Giữa bầu trời bát ngát
Cuộc chơi không cùng tận
Bởi không có bắt đầu
Nhưng chơi như lần cuối
Đập phá mọi đường ranh
(18/3/11)
Không có nhận xét nào:
- Có ý kiến gì xin để lại lời bình chia sẻ.
- Viết bằng tiếng Việt có dấu để dễ đọc hơn.
- Nếu không đăng nhập blog, vui lòng ghi tên thật để tiện trao đổi.
Xin chào và chúc sức khỏe!