Ánh nến đã tắt
Chỉ còn lại bóng đêm
Tạm gác lại câu "anh anh em em"
Cùng nỗi niềm yêu thương rất mực...
Tôi về với riêng tôi
Lặng lẽ tâm tình cùng bóng tối
Ai có thể sẻ chia
Những ước mơ của tinh cầu đơn chiếc??
Tôi là ai?
Đâu là ý nghĩa cuối cùng của tồn tại?
Phiêu du trăm năm như chiếc lá
Cuối cùng rồi... lặng lẽ với đất mẹ thiên thu...
Đừng thở than với tôi chuyện cơm áo gạo tiền
Đó chỉ là nỗi buồn trôi qua trong giây lát
Đừng bắt tôi mãi nghe tiếng ỉ ôi mộng mị
Đó chỉ là tiếng cười khẩy trong đêm đen...
Trước mắt tôi là câu hỏi muôn đời về thực tại
Trong đầu tôi chỉ tồn tại nghi vấn về sự sống linh thiêng
Tôi không coi khinh chuyện tiền tài danh lợi
Nhưng với tôi, đó chỉ là cành, là lá dễ phôi pha...
Đền đài vật chất là cần thiết
Nhưng thần thánh trong đó mới tối ưu
Thể xác trần ai là phương tiện
Mà linh hồn đang trú ngụ mới đáng để kiếm tìm
Tôi không khinh khi cuộc sống ở bên ngoài
Nhưng thế giới bên trong mới là điều tôi nghi vấn
Đừng nhìn tôi bằng cái nhìn thường nhật
Đừng đến với tôi bằng ngôn ngữ của thói quen...
Tôi cô đơn với thế giới riêng mình
Tôi thất lạc giữa bầy đàn hiu quạnh
Ai có hiểu những điều tôi đang viết
Ai cùng tôi cất bước chuyến phiêu lưu?
Chỉ còn lại bóng đêm
Tạm gác lại câu "anh anh em em"
Cùng nỗi niềm yêu thương rất mực...
Tôi về với riêng tôi
Lặng lẽ tâm tình cùng bóng tối
Ai có thể sẻ chia
Những ước mơ của tinh cầu đơn chiếc??
Tôi là ai?
Đâu là ý nghĩa cuối cùng của tồn tại?
Phiêu du trăm năm như chiếc lá
Cuối cùng rồi... lặng lẽ với đất mẹ thiên thu...
Đừng thở than với tôi chuyện cơm áo gạo tiền
Đó chỉ là nỗi buồn trôi qua trong giây lát
Đừng bắt tôi mãi nghe tiếng ỉ ôi mộng mị
Đó chỉ là tiếng cười khẩy trong đêm đen...
Trước mắt tôi là câu hỏi muôn đời về thực tại
Trong đầu tôi chỉ tồn tại nghi vấn về sự sống linh thiêng
Tôi không coi khinh chuyện tiền tài danh lợi
Nhưng với tôi, đó chỉ là cành, là lá dễ phôi pha...
Đền đài vật chất là cần thiết
Nhưng thần thánh trong đó mới tối ưu
Thể xác trần ai là phương tiện
Mà linh hồn đang trú ngụ mới đáng để kiếm tìm
Tôi không khinh khi cuộc sống ở bên ngoài
Nhưng thế giới bên trong mới là điều tôi nghi vấn
Đừng nhìn tôi bằng cái nhìn thường nhật
Đừng đến với tôi bằng ngôn ngữ của thói quen...
Tôi cô đơn với thế giới riêng mình
Tôi thất lạc giữa bầy đàn hiu quạnh
Ai có hiểu những điều tôi đang viết
Ai cùng tôi cất bước chuyến phiêu lưu?
Niệm khúc cuối... mong người đừng đem ngôn ngữ thường tình
Đừng mang đến quanh tôi những lo toan vặt vãnh
"Tôi là ai?" và "Đâu là ý nghĩa cuối cùng của tồn tại?"
Nếu không thể cùng nhìn thì cứ... kệ nhau...chơi...!!
(1/911)
Không có nhận xét nào:
- Có ý kiến gì xin để lại lời bình chia sẻ.
- Viết bằng tiếng Việt có dấu để dễ đọc hơn.
- Nếu không đăng nhập blog, vui lòng ghi tên thật để tiện trao đổi.
Xin chào và chúc sức khỏe!