Cuộc đời của chúng ta là cuộc đời của những giọt lệ...Có những giọt lệ xuất phát từ âu sầu buồn bã và mặn chát nỗi đau...cũng có giọt lệ óng ánh tia nắng mặt trời hình thành từ sự trào dâng ngất ngây của hạnh phúc...
Ngày chúng ta chào đời, lời chào đầu tiên của chúng ta là tiếng khóc...
Tiếng khóc của cái Tôi nhen nhóm và cố gắng vẫy vùng trong tuyệt vọng
khi bị đánh bật ra khỏi cung điện ngọt ngào của lòng mẹ. Tiếng khóc vang
lên như tiếng quẫy, như tiếng đạp, như sự dồn nén của những ẩn ức không
nói thành lời...Tiếng khóc bản năng, tiếng khóc không lời...
Khi chúng ta đói, khi chúng ta khát...chúng ta phản ứng bằng tiếng khóc...Tiếng
khóc của bản năng sinh tồn dần dần hình thành trong mỗi cá nhân. Tiếng
khóc lúc này không chỉ là tiếng khóc giới thiệu sự có mặt của chúng ta
giữa cuộc đời nữa mà tiếng khóc lúc này còn là tiếng khóc của sự khẳng
định bản thân. Tiếng khóc của cái Tôi đang lớn dần, tiếng khóc của cái Ngã đang dần nhen nhóm...
Lần đầu tiên rời khỏi bầu sữa mẹ hiền cũng như dần dần tập nẫy, tập bò...chúng ta khóc... Tiếng khóc của bản năng giới tính, của sự ích kỷ sơ khai bắt đầu xâm chiếm tâm thức chúng ta. Tiếng
khóc là phản ứng của khả năng ước muốn sở hữu đang lớn dần nhưng bị
chặn lại đầy bất ngờ mà cơ thể chưa đủ sức mạnh níu kéo...
Khi thất bại mối tình đầu tiên trong đời, chúng ta khóc...Nước mắt của một người chập chững bước chân vào đời với một giấc mơ đẹp như tranh vẽ bị tan vỡ như bong bóng xà phòng. Nước mắt của ân ái, của chia ly, của ích kỷ, của khổ đau, của bản năng giới tính tụ hội...
Sau
khi tan vỡ mối tình đầu tiên, có thể ta sẽ gặp rất nhiều người khác,
trải qua rất nhiều mối tình khác nhau với đủ mọi hỷ nộ ái ố, thành công
và thất bại... trong tình yêu, trong cuộc sống, trong sự nghiệp... nhưng
tất cả những giọt nước mắt đó chỉ là những phiên bản nhàn nhạt của giọt nước mắt ở mối tình đầu...
Khi
đã lập gia đình...giọt nước mắt tiếp theo của chúng ta là giọt nước mắt
khi nghe tin chúng ta có một đứa con, một thế hệ kế tục...Ta
mừng, ta vui, ta hạnh phúc nhưng ta không cười mà ta lại khóc... Tại sao
vậy? Nhiều người nghĩ rằng có những hạnh phúc quá lớn đến nỗi ta rơi
thành lệ...nhưng đáng tiếc điều đó lại không phải.
Lần
đầu tiên biết mình có con, lần đầu tiên trong đời có người gọi mình là
cha hay mẹ giọt nước mắt rơi...nhưng đó không phải là giọt nước mắt của
hạnh phúc đích thực mà đó chỉ là giọt nước mắt, một lần nữa, giọt nước mắt của bản năng sinh tồn... Ta
khóc vì ta vui và hạnh phúc nhưng cái vui và hạnh phúc này chỉ là cái
vui của sự nối dài bản ngã, sự nối dài cái Tôi tồn tại trong mỗi cá
nhân.
Bất cứ ai cũng ước ao được bất tử, nhưng sự tồn tại
của kiếp người bị ràng buộc bởi một thể xác không hoàn hảo nên chúng ta
di chuyển ước mơ về sự bất tử đó sang vấn đề di truyền nòi giống. Đứa
con của ta trở thành sự kế tục, sự nối dài thể xác và linh hồn của ta...Tiếng
khóc khi lần đầu tiên được gọi là cha, là mẹ...là tiếng khóc của ước mơ
bất tử được hiện thực hóa bằng một hình hài khác, một thể xác khác.
Khi về già, nằm cô đơn trên giường bệnh, những đứa con mà ta nuôi dưỡng bao năm trời không có ở bên, những giọt lệ khô trào ra từ hai khóe mắt...Lại một lần nữa chúng ta bị tan vỡ giấc mơ...
Ta
ước ao những đứa con của ta là sự nối dài đời sống của ta nhưng đáng
tiếc chúng lại không sống như điều chúng ta mong đợi. Ta hy vọng chúng
trở thành người này, người nọ, ... nhưng càng lớn, những đứa con mà
chúng ta dày công tác tạo nuôi dưỡng lại sống như một ai đó rất khác
ta...Ước ao về sự bất tử đổ vỡ tan tành...
Đối diện với căn bệnh và cái chết trong cô đơn, nước mắt ta trào ra...Nước mắt của bản ngã bị sứt mẻ một cách trầm trọng...
Trước khi ta nhắm mắt trút hơi thở cuối cùng, trong
hơi thở thoi thóp của bản năng sinh tồn níu kéo, nếu may mắn, ta có thể
thều thào di chúc vài lời với những đứa con thân yêu đang vây quanh chỗ
nằm...và... nếu bất hạnh.... chẳng có người thân ở bên cạnh thì cái còn đọng lại chỉ là...hai giọt nước mắt lăn tròn trên hốc mắt sâu sâu....
...Bản chất
của tất cả những giọt nước mắt đó là gì nếu không phải là sự bám víu và vẫy vùng
trong đớn đau và tuyệt vọng vào một cái Tôi không có thật..?!
(11/8/11)
Không có nhận xét nào:
- Có ý kiến gì xin để lại lời bình chia sẻ.
- Viết bằng tiếng Việt có dấu để dễ đọc hơn.
- Nếu không đăng nhập blog, vui lòng ghi tên thật để tiện trao đổi.
Xin chào và chúc sức khỏe!