Âm thanh kia... ngươi từ đâu vọng đến
Sao lại nỡ đánh thức một linh hồn đã chết?
Sao không để hắn nằm im dưới lòng đất lạnh?
Sao không mặc hắn vui vầy với lũ sâu bọ yêu ma?
Âm thanh kia... ngươi tưởng thế là tình ý lắm ư
Khi đánh thức một linh hồn lạc điệu?
Rồi mặc hắn hoang mang giữa thế giới điêu tàn?
Rồi mặc hắn thổn thức trong đêm dài u tối?
Âm thanh kia... ngươi ban cho hắn ánh sáng nhỏ nhoi
Rồi bất ngờ thổi tắt khi tia hy vọng vừa đâm chồi
Rồi bất ngờ dội vào hắn sự thất vọng đến thê lương
Ngươi vui lắm sao khi nhìn một linh hồn ngơ ngác...?
..........
Âm thanh kia... hắn đã thức giấc rồi đấy
Dẫu linh hồn đã lạc giọng cả ngàn năm
Dẫu thần thức đã thôi không còn háo hức
Dẫu cuộc đời có vùi dập đến tang thương...
Âm thanh kia... hắn đã thức giấc rồi đấy
Hắn sẽ chơi theo cách hắn từng chơi
Hắn sẽ sống theo cách hắn từng sống
Dẫu có chết ngàn lần... cũng chỉ là một cách chết...
Âm thanh kia... hắn đã quen chơi với tử thần
Hắn đã quen làm bạn bè cùng sâu bọ yêu ma
Hắn đã quen biệt ly ngay giữa lòng hoang mang thổn thức
Dẫu có thêm một lần... cũng chỉ là đất lạnh tương lân...
..........
Âm thanh kia... đừng cho gì cả... ngay từ đầu...
Ấy là mi đã thương hắn nhiều lắm rồi vậy...
Nếu đã vô tình đánh thức hắn ngay giữa lòng đất lạnh
Sao không đủ gan chơi đến tận cùng... dù chỉ là một nốt nhạc vô thanh...?!
(8/7/12)
Không có nhận xét nào:
- Có ý kiến gì xin để lại lời bình chia sẻ.
- Viết bằng tiếng Việt có dấu để dễ đọc hơn.
- Nếu không đăng nhập blog, vui lòng ghi tên thật để tiện trao đổi.
Xin chào và chúc sức khỏe!