Ôi...cô đơn!

Dẫu biết thể xác là phù vân 
sao vẫn ước ao nhìn vào đôi mắt ấy...?!

Dẫu biết im lặng là đỉnh cao tối thượng của ngữ ngôn
sao vẫn thèm nghe một câu nói yêu thương đích thực...?!

Dẫu biết suy ngẫm là dấu hiệu của trưởng thành
sao vẫn mộng mơ trở về nụ cười hồn nhiên của em nhỏ...?!

Dẫu biết trải nghiệm sẽ có nhiều thú vị hay ho
sao vẫn khát khao về với tử cung lòng mẹ ngày xưa miên viễn...?!
.......................

Ôi!... Máu cô đơn trong ta đã bắt đầu thức giấc
Gõ cửa phòng trong tiếng thở dài rất nhẹ rất êm...
Đi nhanh lên!
Ta đang đợi nàng phía trước...!
Đừng lửng lơ!
Làm lỡ một chuyến đò...!
Nhanh lên nào!
Nàng cô đơn của lòng ta diễm tuyệt...!
Đừng rụt rè!
Ta dư trà nước tiếp em...!!



Tái bút

Là một thằng đàn ông
Ta không cần những câu an ủi giả tạo
Nếu ai có yêu thương
Xin đào dùm một hố sâu ba thước...
Nếu nàng là nữ hoàng của lòng ta đích thực
Xin gọi thêm chú kền kền nhỏ dễ thương...
Ta đã sẵn sàng hiến dâng đền đài thể xác linh thiêng 
Để chuyển mình thành sự sống vô biên thần thánh...!!

(25/8/11)
CÁC BÀI VIẾT CÙNG CHỦ ĐỀ
NHẬN XÉT CỦA BẠN VỀ BÀI VIẾT
Comments
0 Comments

Không có nhận xét nào:

Lời thưa... Đóng lại Cảm ơn bạn đã đọc bài viết:
- Có ý kiến gì xin để lại lời bình chia sẻ.
- Viết bằng tiếng Việt có dấu để dễ đọc hơn.
- Nếu không đăng nhập blog, vui lòng ghi tên thật để tiện trao đổi.
Xin chào và chúc sức khỏe!

Feeds

Bài viết Nhận xét Online

Bạn ơi, cùng thở với tôi nhé...

Bài viết mới nhất

Bài viết ngẫu nhiên

Bình luận mới nhất