Ta nằm đây không quần áo che thân
Vẫn trơ trọi y như ngày xưa ấy
...
Từ tử cung cất tiếng khóc chào đời
Và tựa nương giọt sữa mẹ yêu thương
Rồi bao năm lang thang giữa dòng đời lạc lối
Tự che mắt mình bởi những ảo giác phù hoa
Và an ủi mình bằng tất cả điều giả tạo
Phút bừng tỉnh lại than van cố tìm một lối thoát
Quẫy đạp mọi cạm bẫy mà chính mình đã mắc giăng
...Ngày hôm nay một lần cười thật lớn
Giữa trần gian...
ta - một đứa trẻ tự sinh
Vẫn trần truồng
Vẫn một mình tiến bước
Tự vạch tử cung
quay về với lòng mẹ
ngày xưa!
(21/3/11)
Không có nhận xét nào:
- Có ý kiến gì xin để lại lời bình chia sẻ.
- Viết bằng tiếng Việt có dấu để dễ đọc hơn.
- Nếu không đăng nhập blog, vui lòng ghi tên thật để tiện trao đổi.
Xin chào và chúc sức khỏe!