Ngồi buồn chẳng biết làm chi, mở blog ra mà lòng ngổn ngang trăm mối. Viết gì đây? thơ ư? truyện ư? nhật ký ư? tự sự ư? Chả có gì đáng viết!!!!.....................
Đời như một dòng sông trôi, mỗi chúng ta đơn giản chỉ là một cánh nhạn nhỏ bay ngang qua hồ. Nhạn đã qua thì hình bóng cũng chẳng còn. Tôi nhớ một thiền sư đã từng nói: "nhạn quá trường không, ảnh trầm hàn thủy. Nhạn vô di tích chi ý, thủy vô lưu ảnh chi tâm". Thế thì có gì đáng để lưu lại nhỉ??..........
Nhưng cánh nhạn đâu đã bay qua. Nó còn vẩn vơ trước dòng sông phẳng lặng. Ngắm nghía hình bóng mình dưới nước mà tự cười cho dáng vẻ ảo huyền.
Cười???
Đáng cười lắm chứ! Biết rằng bóng nhạn sẽ qua đi, dòng sông cũng chẳng lưu bóng, nhưng nhạn chưa qua thì tại sao lại không mượn dòng sông mà tự ý thức chính hình ảnh của mình.
Tự ý thức ư??
Ý thức vì cái gì? Vì để biết bóng hình kia là ảo ảnh ? Vì để ngẫm dòng sông kia đã trôi qua là không bao giờ dừng lại? Vì để biết rằng cả dòng sông đang trôi lẫn hình ảnh của cánh nhạn kia là không thật?
Không lẽ dòng sông trôi nhanh đến độ bóng hình kia chưa kịp soi bóng?
Không!!!!!!!!!!!!!!
Dòng sông trôi nhanh đến mấy, bóng nhạn lướt nhẹ thế nào, cả hai đều đã tồn tại trong nhau, dù chỉ là khoảnh khắc, dù chỉ là một sát na.
Ồ !!
Hiện tại nhạn đang ngắm mình dưới mặt sông mà nở nụ cười kìa!
Vậy thì có gì để buồn cho cuộc thế vô thường? Đáng để hạnh phúc vì một sát na đó chứ??!!!
Không có nhận xét nào:
- Có ý kiến gì xin để lại lời bình chia sẻ.
- Viết bằng tiếng Việt có dấu để dễ đọc hơn.
- Nếu không đăng nhập blog, vui lòng ghi tên thật để tiện trao đổi.
Xin chào và chúc sức khỏe!