Thảm cỏ xanh xanh đôi chân trần run rẩy
Bước trên tơ mềm mà xúc
chạm chông gai
Đường đi chênh vênh vì
cảm nghĩ kiếp người
Trao cho tha thể mà dường quên tự thể...
Có những lần khoác trên
thân chiếc áo chỉnh chu
Dù đôi khi tiết trời là mùa hè chảo lửa
Rất nhiều dịp miệng cười
thanh thoát phiêu du
Mà mặc kệ cõi lòng đeo mang đầy uẩn khúc
Xích xiềng do ngộ nhận
gò nhau hơn nhà tù ngục thất
Bám víu do chấp mê khó
gỡ hơn cả huyệt mộ đọa đày
Đợi một niềm tin lâu hơn
cả chờ giờ hành quyết
Bỏ một thói quen đau hơn
cả cắt rốn chào đời
Và cứ thế tự ru ta trong
hàng vạn lớp áo chỉnh chu
Quên cả việc chào
đời thân xác vốn đã trần như nhộng
Và cứ thế tự nghĩ ta
đang sống trong thiên đường trần thế
Bởi vạn vật có chuyển
mình thì cũng chẳng thể bì với trí tuệ đỉnh cao
Khoác nhiều mặt nạ vào
người ta sẽ quên đi khuôn mặt thật
Hô hào cho nhiều vào lời
nói sẽ thay thế thực tại đớn đau
Cứ sống vô tư miễn sao
thiên hạ cho là hiền ngoan dễ bảo
Thì sẽ có một ngày ta khắc trở thành Chúa của loài lươn...
(12/11/12)
Không có nhận xét nào:
- Có ý kiến gì xin để lại lời bình chia sẻ.
- Viết bằng tiếng Việt có dấu để dễ đọc hơn.
- Nếu không đăng nhập blog, vui lòng ghi tên thật để tiện trao đổi.
Xin chào và chúc sức khỏe!