Thất tình có buồn không?
Buồn...
Tình yêu đến mang theo tiếng cười,
mang theo niềm vui, mang theo hy vọng, mang theo sự chia sẻ, mang theo
cảm giác ngất ngây, mang theo sự mơ mộng...
Tình yêu chắp cánh cho tư duy thăng hoa, cho tâm hồn bay bổng, cho niềm vui phơi phới, cho cuộc đời nở hoa...
Tình yêu cho ta thấy mình không chỉ
có một, tình yêu cho ta thấy đũa phải có một đôi, tình yêu cho ta thấy
nồi phải có vung, trâu phải có cọc, bướm phải có hoa, hoa phải có người
chiêm ngưỡng...
Tình yêu cho ta biết nghĩ người khác
là chính mình, niềm vui nỗi buồn của người khác là của mình, thành công
hay thất bại của người khác là của mình... người ta lo lắng mình cũng
chẳng an tâm, người ta mất ngủ mình cũng tự thấy mệt mỏi, người ta gặp
cảnh không như ý mình cũng thấy buồn đau...
Tình
yêu biến ta thành một nửa, tình yêu cho ta thấy ngoài mình cón có người
khác, tình yêu làm ta quên đi chính mình để vì người khác...
Thất tình có buồn không?
Thất tình có mang đi mất khỏi ta tiếng cười, niềm vui, hy vọng, sự chia sẻ, cảm giác ngất ngây, sự mơ mộng không?
Thất
tình có làm gãy cánh tư duy, làm trĩu nặng tâm hồn, hoa không còn nở,
bướm không còn bay, và tự chôn vùi bản ngã của mình trong căn phòng lặng
lẽ, trong bóng tối lặng câm ở đó chỉ còn mình với mình buồn thiu không?
...
Thất tình có buồn không?
KHÔNG!
Chả có gì đáng để buồn!
Thất tình là người mình yêu đi mất chứ tình yêu đâu có đi mất...
Người
mình yêu đi mất nhưng tình yêu vẫn còn tồn tại... ở trong tâm hồn của
ta, ở trong đôi mắt của ta, ở trong nụ cười của ta...
Người
mình yêu đi mất nhưng tình yêu thì ở lại... bởi tình yêu không chỉ nảy
sinh khi ta gặp người đó mà tình yêu ở cùng ta, sinh ra cùng với ta,
sống cùng với ta, ăn cùng với ta, thở cùng với ta... nhưng ta không thấy
bởi chưa có ai gợi nó lên trên bề mặt mà thôi... tình yêu ngủ ngầm
trong tâm hồn ta và người mà ta yêu là tác nhân gợi tình yêu thức
giấc...
Người
mà mình yêu không đem đến tình yêu cho ta, họ chỉ đánh thức nó ở trong
ta... vì thế nếu mà họ đi mất, họ cũng không thể đem tình yêu của ta đi
được, họ chỉ là người đánh thức nó mà không biết thưởng thức nó...để nó
nở hoa cho thiên nhiên chiêm ngưỡng...
Thất tình có buồn không?
Không!
Người
buồn không phải là mình... Người buồn phải là người đã đánh thức nó dậy
mà không biết chơi cùng với nó, không biết chiêm ngưỡng nó, không biết
tận hưởng nó, không biết hòa cùng nhịp điệu với nó, không biết bay cùng
đôi cánh của nó, không biết mơ mộng cùng nó, không biết hy vọng, không
biết sẻ chia cùng nó...
Mình chả có gì để buồn cả... người không biết thưởng thức nó mới thật là đáng tiếc...
Thất tình có buồn không?
Không!
Người
mình yêu đi mất nhưng tình yêu ở lại... Nó đã ở, đang ở và sẽ ở mãi mãi
với ta... Trước kia nó ngủ say quá nên mình không biết, bây giờ nó đã
dậy rồi thì tại sao mình lại không chơi cùng nó nhỉ, không bay cùng nó
nhỉ, không thả hồn mơ mộng cùng nó nhỉ....?!
Bạn
ơi... tình yêu trong ta đã thức giấc rồi... đừng để nó ngồi không
nha... hãy vui cùng nó đi... Còn ai đó, đánh thức nó mà không biết
thưởng thức cùng nó thì hãy tội nghiệp dùm cho họ nha... mắt họ chưa
nhìn thấy tình yêu trong ta đang nở hoa rực rỡ... thôi thì hãy để cho ai
đó có đôi mắt thật tinh, tâm hồn thật rộng, đôi tai thật thính hòa
chung nhịp đập của tình yêu trong ta cùng chung nhau tiếng hát ngợi ca
tình yêu bất diệt...
Không có nhận xét nào:
- Có ý kiến gì xin để lại lời bình chia sẻ.
- Viết bằng tiếng Việt có dấu để dễ đọc hơn.
- Nếu không đăng nhập blog, vui lòng ghi tên thật để tiện trao đổi.
Xin chào và chúc sức khỏe!