Mới năm nào mẹ sinh con trạm xá
Nhà cười vui vì có một thằng cu
Bố cười hiền mong con mau thành toại
Xứng làm trai trả nợ nước nợ nhà...
Con lớn lên trong cơm áo tảo tần
Qua máu xương của nghìn năm lừng lẫy
Tuổi thơ trôi trong câu thơ vùng vẫy
“Chí
làm trai Nam, Bắc, Đông, Tây” [1]
Khi trưởng thành con chọn đường hướng nội
Quay vào trong phản chứng với chính mình
Gác bên ngoài thế sự với lợi danh
Tìm tỉnh thức qua dấu chân đại định...
Trên đường đi gập ghềnh bao lao khổ
Cố nhắc mình vượt thắng mọi hoang mang
Thoáng đôi khi nghiêng ngó chút mơ màng
Rồi vội tỉnh trước dọc ngang trăm lối
Cũng nhiều đêm thức trắng với canh dài
Theo cô phận với trò chơi giả tượng
Để tàn dư của tiền kiếp đãi bôi
Kéo nhau trôi trong cuồng si ương bướng...
Mang thân trai là “dọc ngang, ngang dọc”
Sẵn "trả
vay" cho vẹn "nợ tang bồng"
Là nam nhi là “chí xung thiên địa” [2]
Đón cuồng
phong vạch núi với lấp sông
Vậy mà giờ con ngồi đây an phận
Nhìn nhiễu nhương lòng thẹn với tiền nhân
Cả hai đàng dở dang trong bất định
Vẫn mê mờ và vẫn nợ giang san…
(15/11/12)
[1]
Nguyễn Công Trứ, Chí làm trai
[2]
Quảng Nghiêm, Hưu hướng Như lai
Không có nhận xét nào:
- Có ý kiến gì xin để lại lời bình chia sẻ.
- Viết bằng tiếng Việt có dấu để dễ đọc hơn.
- Nếu không đăng nhập blog, vui lòng ghi tên thật để tiện trao đổi.
Xin chào và chúc sức khỏe!