TÔI LÀ THẾ SAO? (I)
Dấu nỗi buồn trong nụ cười toe toét
Cho lệ rơi qua ánh mắt rạng ngời
Gặp mọi người vẫn vô tư vậy đó
Để sầu tư dần gặm nhấm... thế thôi...
Nói thật lòng rồi giả vờ... đùa đấy
Chỉ trêu thôi lại lí nhí... thật mà
Cứ như thế tháng ngày trôi bảng lảng
Cho nguyên hình mỗi lúc mỗi... phôi pha...
Nhớ rất nhiều nhưng... chẳng cần ai cả
Mặc kệ nhau... để vậy... mới thấy vui
Bạn đừng hỏi vì câu trả lời... chỉ một
Biết yêu ai bởi đâu biết... nhớ ai?!
(15/6/11)
TÔI LÀ THẾ SAO? (II)
Tôi nói rằng tôi thật đã quên em
Vì buồn thay không thể thôi không nhớ
Chỉ chơi thôi đừng lầm tưởng yêu thương
Bởi thật ra... tôi... lỡ yêu mất rồi...!
Nếu phương xa ai kia vô tình đọc được
Nhếch mép chơi là quá đủ lắm rồi
Thơ viết xong (nghĩa là) người làm thơ đã chết
Chỉ còn ký âm vô nghĩa... đùa thế thôi!
(16/6/11)
Không có nhận xét nào:
- Có ý kiến gì xin để lại lời bình chia sẻ.
- Viết bằng tiếng Việt có dấu để dễ đọc hơn.
- Nếu không đăng nhập blog, vui lòng ghi tên thật để tiện trao đổi.
Xin chào và chúc sức khỏe!