Rảnh tay ngồi click chuột vào website ngôi trường cũ... mới đó mà đã hơn 10 năm từ cái ngày ngu ngơ của một tân sinh viên khờ khạo... haizzzz.... ta ghét thời gian...
Sau hơn 10 năm vớ vẩn, nhận ra rằng mình vẫn ngu ngơ khờ khạo như ngày nào... đi toi cả chục năm mài đũng quần trên giảng đường đại học... haizzz... ta ghét thời gian...
Sau hơn 10 năm nhảm nhí với đủ cung bậc thăng trầm buồn vui ái ố, nhận ra rằng tay trắng vẫn hoàn trắng tay... phí cả trò chơi mà không vẫn hoàn không... haizzz... ta ghét thời gian...
Tối tối ngồi nói chuyện phiếm với vài em sinh viên năm nhất... hơ hơ... tự nhiên phát hiện ra mình còn trẻ trung nhí nhảnh hơn cả các em... kaka...thời gian không thể đánh gục được sự hồn nhiên vô tư của mình...
Sau hơn 10 năm thức trắng đêm mò mẫm với đủ loại tư tưởng cổ điển lẫn tân kỳ... hơ hơ... tự nhiên phát hiện ra mọi thứ mình đã học đều xứng đáng cho vào sọt rác... kaka... thời gian không thể làm tàn phai sự thanh tân của đời sống...
Sau hơn 10 năm banh miệng banh mồm hơn thua tìm lẽ trắng đen phải trái... hơ hơ... tự nhiên phát hiện ra tất cả từ ngữ đều chỉ là hình thức gãi ngứa cho thực tại.... kaka... thời gian tô bồi cho đời ta luôn tươi trẻ....
Muốn đi học lại như thời sinh viên... lại phải thức dậy sớm chạy lóc cóc đến trường giữa màn sương huyền hoặc của Sài gòn tinh mơ... Ngủ sướng hơn... bỏ kế hoạch đi học tiếp...
Muốn hoạch định một kế hoạch rõ ràng... lại phải thức đêm với mớ luận văn ngớ ngẩn cùng với những thứ từ chương nhảm nhí... Ngủ sướng hơn... bỏ hoạch định tương lai...
Muốn làm một cái gì ra trò cho đời bớt chửi ta "vô tích sự"... lại phải luồn cúi với trò ngoại giao rẻ tiền... Ngủ sướng hơn... bỏ con đường danh lợi nhố nhăng...
Các bạn trẻ hỏi tôi đi học để làm gì ư?... Để nhận cho rõ công tác giáo dục ngày nay chỉ là cung cấp cho các bạn một kỹ năng kiếm tiền khỏi chết đói....
Các bạn trẻ hỏi tôi tri thức để làm gì ư?... Để nhận cho rõ mọi tri thức đều chỉ là thứ trang sức rẻ tiền trang hoàng trên cái xác chết đã thối rữa trước thực tại phì nhiêu...
Các bạn trẻ hỏi tôi sống để làm gì ư?... Sống để nhìn cho rõ chặng đường đi học và tích lũy kiến thức vừa qua chỉ là một giấc mộng nửa mùa trong đêm khuya ồn ào xe cộ...
Các bạn trẻ hỏi tôi nói hay viết những thứ rác rưởi này để làm gì ư?... Đơn giản viết chơi cho vui vậy...
Tại sao phải viết chơi cho vui vậy?
Tại chẳng có gì đáng để viết cả...
Tại sao chẳng có gì đáng để viết cả?
Vì những cái đáng viết đã chết hết rồi...
Tại sao những cái đáng viết đã chết hết rồi?
Bởi ngay cái khoảnh khắc muốn viết cũng đã chết thì cái đáng viết làm sao mà sống nổi...
Vậy cuối cùng ta đang viết gì đây?
Ai viết?
Viết gì?
Ai biết?
Có ai viết gì đâu!
Chơi thôi mà!
Tại chẳng có gì đáng để viết cả...
Tại sao chẳng có gì đáng để viết cả?
Vì những cái đáng viết đã chết hết rồi...
Tại sao những cái đáng viết đã chết hết rồi?
Bởi ngay cái khoảnh khắc muốn viết cũng đã chết thì cái đáng viết làm sao mà sống nổi...
Vậy cuối cùng ta đang viết gì đây?
Ai viết?
Viết gì?
Ai biết?
Có ai viết gì đâu!
Chơi thôi mà!
Không có nhận xét nào:
- Có ý kiến gì xin để lại lời bình chia sẻ.
- Viết bằng tiếng Việt có dấu để dễ đọc hơn.
- Nếu không đăng nhập blog, vui lòng ghi tên thật để tiện trao đổi.
Xin chào và chúc sức khỏe!