Vô đề


Ai đã từng rảnh rỗi... như tôi... ngồi im như pho tượng gỗ... ngắm nhìn dòng sông trôi đi... mà nuối tiếc cho những gì đã mất...

Dẫu biết dòng sông trôi đi thì không bao giờ trở lại.... người hiểu đạo là người.... thuận theo dòng chảy mà bơi... sao ta cứ mãi ngoảnh lại?

Ai đã từng bỏ cả cuộc đời của mình... chỉ để ngắm nhìn mặt trời mọc rồi lặn, ánh trăng lên và xuống... như tôi... để nuối tiếc cho quãng thời gian đã qua...

Dẫu biết quá khứ trôi qua là không thể lấy lại... người hiểu đạo là người... nắm bắt cái giây phút hiện tại vĩnh hằng... mà sao ta cứ mò tìm về quá khứ đã qua đi?

Ai đã từng lang thang từ nơi này qua nơi khác... chỉ để nhìn.. như tôi ... để cảm thấy mình sao mà cô đơn và lạc lõng.

Dẫu biết rằng mình hiện hữu được là nhờ tha nhân... người hiểu đạo là người... thấy ai ai cũng có sợi dây vô hình gắn kết với mình.... mà sao ta vẫn cứ thấy lạc lõng và cô đơn?

Ai đã từng đêm đêm ngửa mặt.... đếm sao trên trời... như tôi... để cảm thấy mình nhỏ bé và yếu ớt.

Dẫu biết rằng mình cũng chỉ là sinh vật phù du... người hiểu đạo coi mình là bình đẳng với cỏ cây và cát bụi... mà sao ta vẫn cứ thấy bé nhỏ và mong manh?

................Ai đã từng... và ai đã sống?.............
................Ai đã là ai trên dặm đường của trăm lối tồn sinh?.............
............. ..Tôi là ai và ai lại là tôi?.......
CÁC BÀI VIẾT CÙNG CHỦ ĐỀ
NHẬN XÉT CỦA BẠN VỀ BÀI VIẾT
Comments
0 Comments

Không có nhận xét nào:

Lời thưa... Đóng lại Cảm ơn bạn đã đọc bài viết:
- Có ý kiến gì xin để lại lời bình chia sẻ.
- Viết bằng tiếng Việt có dấu để dễ đọc hơn.
- Nếu không đăng nhập blog, vui lòng ghi tên thật để tiện trao đổi.
Xin chào và chúc sức khỏe!

Feeds

Bài viết Nhận xét Online

Bạn ơi, cùng thở với tôi nhé...

Bài viết mới nhất

Bài viết ngẫu nhiên

Bình luận mới nhất